View allAll Photos Tagged Ap

AP 9197 - "The Farmers Engine" - Howard cable ploughing engine. Hollowell Steam Rally on 3rd July 2016

8ª edição do Projeto Jovem Senador 2019

 

Os 27 vencedores do Concurso de Redação do Senado Federal posam para foto oficial em frente ao Congresso Nacional.

 

Os estudantes foram os primeiros classificados em cada unidade da Federação na edição deste ano, que teve como tema "Cidadão que acompanha o orçamento público dá valor ao Brasil", e representarão seus estados e o Distrito Federal em um mandato simulado de quatro dias, em Brasília.

 

Participam:

Bruna Luiza Souza Silva (AC);

1º colocado, Pedro Henrique de Araujo Silva (AL);

Caroline Silva Ribeiro (AP);

Giovanna Moura Sotelo (AM);

Elber Souza Almeida (BA);

2º colocado, Alan Alves Henrique Ferreira (CE);

Suzanny Dias Kuhlmann (DF);

3ª colocada, Sanna Abigail de Jesus Mello (ES);

Jamily Kelly A. Souza Silva (GO);

Cibele Loiola Coelho Dias (MA);

Camila Antunes Simoni (MT);

Yasmin Stefany Jesus de Souza (MS);

Igor Camilo Ferreira (MG);

Breno Sanches Viana (PA);

Maria Adellaide Maciel Campos (PB);

João Joel de Oliveira Junior (PR);

Monaísa Laís de Sá Souza (PE);

Yasmin de Carvalho Leal (PI);

Julio Cesar Marques de Oliveira (RJ);

Laila Cristina de Paiva Soares (RN);

Isabela Pradebon da Silva (RS);

Nayara de Oliveira Silva (RO);

Matheus Barbosa Alves (RR);

Thalita Pacher (SC);

Camila Folieni (SP);

Vivian Gabrieli Silva dos Santos (SE);

Elda Chaves de Macedo (TO).

 

Foto: Geraldo Magela/Agência Senado

With a little touch of texture, Nikkor 60mm

Người tôi yêu viết văn để sống. Mọi câu chuyện của em đều bắt đầu bởi u ám và kết thúc đầy u tối, liệu như vậy có ổn ko? Em khóc ở đời và em làm người ta khóc giống y như đời trên giấy… Khi nhìn thấy những câu chuyện ấy của em, đôi khi tôi đau lòng…

 

Em bò lăn ngủ gục ngay trên bàn phím, với những trang bản thảo dang dở đang chờ em, tôi đi qua nhìn em mà lòng xót xa….

 

Tôi biết, nước mắt em đã rơi nhiều lắm, lăn xối xả như là chẳng điều gì có thể khiến em cầm lòng. Cứ sau một đêm, trên những dòng chữ dài xuôi về hai thái cực: sự sống và cái chết, em lại uống những ly rượu màu đỏ sẫm rồi gục đi mệt lả.

 

Em đã sống cô đơn như thế rất nhiều ngày qua, ngay cả khi em có tôi bên cạnh, tôi ở bên em … mà em vẫn cứ mãi cô đơn.

 

Em học thói quen gói ghém lòng em như thế từ bao giờ? Từ trong hơi men và len vào từng câu chữ…

 

Chua chát…

 

Tôi không muốn em như vậy, tôi muốn em là chính em nhưng không phải bằng cách đau khổ đến nhường ấy… Phụ nữ cần được nâng niu, tôi đã bên em cho hết mọi yêu chiều nhưng hình như tôi lại là loại người không biết nâng niu phụ nữ.

 

Phụ nữ cần được đòi hỏi, tôi đã mòn mỏi chờ em đòi hỏi, nhưng chỉ là những câu nói lặng thinh và ánh mắt có in hình giọt nước….

 

Một năm rồi, em vẫn cứ thế sao?

 

Từ khi nào, em đã không còn muốn khác? Một nỗi buồn man mác liệu có đủ dinh dưỡng để nuôi sống trái tim em?

   

…………………………………………

 

Tiếng trẻ con khóc vang lên như một khúc ca gọi hồn, cô ấy đờ đẫn và uể oải bước tới đưa nôi cho đứa trẻ…. Một nụ cười thật nhẹ và thật khẽ, đứa trẻ đã lặng im…

 

Trước đây cô ấy ít khi cười, nhiều khi muốn chọc cho cô ấy cười một chút thôi cũng khó. Đã có lúc tôi nhăn nhó, nói cô ấy là một cô nàng “tự kỷ”… cô ấy cười: “Em chỉ mắc một chút chứng trầm cảm thôi.”

 

Cô ấy thích sự nhẹ nhàng đến đơn điệu. Mà cuộc sống luôn đem lại cho ta những ước muốn ngược đời. Càng thèm khát sự nhẹ nhàng bao nhiêu thì cuộc sống của cô ấy lại luôn xoay theo chiều… dữ dội….

 

Thằng bé lại khóc, cô ấy nựng nó trên tay: “Con hư quá, khuya rồi con biết không? Ngoan nào, ngoan nào, ngủ đi.”

 

- Em cũng ngủ đi chứ, giờ này khuya lắm rồi, em ko ngủ, con khóc đòi mẹ ngủ đấy.

 

Tôi đứng bên cạnh cô ấy thì thầm nhưng cô ấy ko thèm quay lại trả ời tôi lấy một câu. Càng ngày càng đáng ghét, cô ngốc, người đàn bà kênh kiệu.

 

Tôi nhìn đứa con của mình.

 

- Con thật hạnh phúc khi có mmột bà mẹ thật đẹp, phải ko bé yêu….

 

Thằng bé ngủ rồi, chắc nó không còn nghe được những gì tôi nói.

 

Cũng được 3 tháng rồi còn gì, mà vẫn còn quấy đêm hoài như thế, chỉ cực cho bà mẹ trẻ, nhỉ?

 

Cô ấy đứng bên cửa sổ, gió tháng 11 lùa về, hơi lạnh chạy qua khiến tôi nghiêng ngả, cô ấy khẽ run người, co mình, lấy hai tay ôm lấy chính mình.

 

- Sao ko để anh ôm em thật chặt?

 

Cô ấy khóc, nước mắt chảy thành từng vệt dài lăn trên hai gò má… cứ đẫm dần lên , nước mắt chảy dày bờ mi buồn….

 

- Em lạnh lắm, anh ôm em chặt, thì ai ôm anh chặt? Anh có rét không?

   

………………………………………………..

 

Cuộc đời tôi có nhiều sai lầm mà nếu cho tôi được một lần làm lại, tôi sẽ không cho phép mình sai nhiều như thế.

 

Như đa số những người đàn ông còn quá trẻ, tôi ko hiểu giá trị của tình yêu, càng ko thể biết, ai yêu mình… nhiều nhất.

 

Khi tôi ở Hy Lạp cùng mẹ, (mẹ tôi làm cho một công ty du lịch, bà rất hay đi đây đó và thỉnh thoảng, nếu tôi có muốn đi cùng, bà cũng sẽ ko từ chối, nếu điều đó ko quá ảnh hưởng đến việc học của tôi) có một nhà chiêm tinh, đã nói với tôi về những chòm sao chiếu vào vận mệnh. Ông nói tôi là một kẻ sẽ cô đơn trong con đường độc bộ, những vì sao chiếu vào bản mệnh tôi nói lên điều đó. Một kẻ ngang tàn sẽ luôn làm những điều sai trái.

 

Tôi chẳng tin vào những chòm sao, cũng như bao người, tôi không hiểu nhiều về nó, nhưng có lẽ sau này, ngồi đâu đó chiêm nghiệm, tôi và những người có chòm sao như tôi, sẽ thấy rằng điều đó hẳn là đúng đắn lắm. Tôi đã sai trái rất nhiều như chính những chòm sao phản chiếu.

 

Đã có rất nhiều người con gái muốn tôi ôm lấy họ, xem tôi như một hoàng tử, ôm lấy họ để họ được nũng nịu, yếu mềm, họ khóc khi vòng tay tôi đi xa, không còn chiều họ them được nữa. Nhưng có một người lại muốn ôm lấy tôi, không muốn buông ra, đó chính là cô ấy.

 

Đôi khi khóc một mình nhưng muốn tôi nhìn thấy, đôi khi đau một mình nhưng lại muốn tôi chạm lấy nỗi đau ấy.

 

Ừ, tôi yêu cô ấy, có lẽ thế!

 

Có điều, thói quen phạm sai lầm thì tôi chưua bao giờ bỏ cả. Điều này, sau này làm tôi xót xa mỗi lần nghĩ lại.Nhiều lần, tôi làm cô ấy đau lòng, không đúng, đã làm cô ấy rất đau lòng…. À mà cũng chẳng phải, tôi đã giết chết dần sự cảm nhận nỗi đau của cô ấy….

 

Trước khi quen cô ấy, tôi ngủ với bao nhiêu người đàn bà, tôi còn chẳng nhớ nổi nữa? Lần đầu tiên là năm lớp 9, với mối tình kéo dài 9 ngày. Sau này, cô bạn 9 ngày đó rất hận tôi. Có lẽ là lần đó tôi nhớ nhất vì nó là lần đầu tiên. Sau này tôi quan hệ nhiều “như một thằng điên” và ko thể nào nhớ mặt, nhớ tên cũng như số lần mà tôi đã làm chuyện ấy.

 

Tôi gặp cô ấy khi tôi học lớp 12, thấy cô ấy hay hay, đơn giản chỉ vậy.

 

Như bản tính trầm cảm của người đàn bà bí ẩn, cô ấy thật ít nói, và rất chuẩn mực. Thời gian bỏ ra để chinh phục cô ấy khiến tôi “cai” nhiều thứ. Suốt một thơi gian dài, tôi chỉ biết có “một mình” cô ấy thôi, không và không ai khác cả.

 

Và thế là cô ấy đã yêu tôi.

 

Yêu có lẽ là nhiều lắm.

 

Cô ấy tắm mưa để chạy đến đem cho tôi một cây dù, khi tôi tan học.

 

Xé cái váy đang mặc mà cô ấy thích nhất để cầm máu cho tôi khi tôi ngã xe.

 

Bán đi thứ đồ kỷ niệm quý giá của mẹ để lại ( cô ấy mất mẹ từ nhỏ) khi tôi có lung lay về tài chính khi quá tay văng bạc rất nhiều.

 

Ôm tôi thật chặt khi tôi bị bố đánh vì đã dám cắm xe.

 

Làm thêm kiếm tiền giúp đỡ bạn thân tôi khi biết nó gặp khó khăn.

 

Luôn ở đó khi tôi cần và ko hề than trách. Dù tôi làm gì, cô ấy cũng đều luôn tha thứ….

 

Người đầy vết xước bởi những cơn say của bố, mắt sưng và thâm quầng vì khóc lóc chờ tôi những lần ham chơi. Vậy mà tôi, thì ko làm gì cho cô ấy cả….

 

Rồi cô ấy tiều tuỵ đi, suy sụp đi, yếu ớt đi….Cho đến khi cô ấy phát hiện ra, tôi đã ngủ với bạn thân của cô ấy, cô ấy cũng bỏ qua rất đỗi xuề xoà… Cứ xem như là ko hề biết.

 

Bạn thân cô ấy xấu hổ, khóc lóc và van nài, cô ấy chỉ cười cứ như người ngoài cuộc. Thật lạ lùng, điều đó làm tôi nổi khùng. Tôi không thể chịu được cái sự khoan dung thái quá ấy…

 

Vậy là tôi thách thức, thách thức cô ấy với những cuộc tình mới của tôi, đầy tội lỗi, tôi công khai, ngày lại ngày tôi đâm cô ấy thêm sâu và thêm nặng.

 

Sẽ chẳng ai tin, cũng giống như tôi ko dám tin, rằng tình yêu lại có sức mạnh diệu kỳ đến thế. Cô ấy cứ lầm lũi bám đuổi lấy tôi. “Em chỉ muốn em ôm lấy anh”, “Em sẽ buông tay ra khi mà anh thực sự hiểu điều anh muốn.”

 

………………………………………….

   

Phụ nữ không biết rằng, họ càng yêu thương người đàn ông của mình bao nhiêu thì càng hứng chịu sự hắt hủi bấy nhiêu. Cô ấy chắc hẳn ko biết điều ấy.

 

Một ngày kia, tôi suy sụp, ngồi trên dốc những con đường ghồ ghề tội lỗi, tôi cảm thấy một cái gì đấy thực sự đang bóp nghẹt mình. Một trong những cô gái mà tôi quan hệ, đã có thai, và cô ta chỉ mới có 16 tuổi. Tôi thực sự bối rối, chẳng biết phải giải quyết thế nào…. Tôi cảm thấy nghẹn ngào và đắng ngắt…. Chỉ muốn khóc như một thằng con trai ủ dột.

 

Và cô ấy biết….

 

Chúng tôi đã cãi nhau….

 

Vì tôi muốn phá và cô ấy muốn giữ.

 

Thật điên rồ khi cô ấy muốn giữ nó, đứa con ko phải của mình, đứa con của người tình của kẻ mà cô ấy yêu thương.

 

Tôi ko thể chịu được, áp lực quá lớn đó, cô ấy phản kháng mạnh mẽ và một mực nói cô ấy sẽ chăm lo tốt cho đứa trẻ.

 

Cô ấy khóc, còn tôi chỉ muốn nổi điên, tôi tát cô ấy: “Em im đi, em giả dối, em khốn nạn! Sao em ko dám nhìn vào bản thân mình, rằng em đang ghen, rằng em muốn giết nó hơn cả anh nữa. Nhưng em đang giả vờ, em giả vờ làm người tốt đến bao giờ?”

 

Tôi bỏ đi.

 

Đêm đó, tôi uống rất nhiều, rồi tham gia đua cùng một vài thằng bạn cũ.

 

Kết thúc câu chuyện nhạt nhẽo của cuộc đời tôi, là đêm đó tôi đã chết vì tai nạn.

 

………………………………….

 

Giờ đây, tôi chỉ còn là một bóng ma, những ngày tháng mùa đông lạnh giá ko thể ôm lấy người mà mình yêu thương, chỉ có khi chết đi mới nâng niu những gì đang sống, thật quá đỗi muộn màng.

 

Cô nàng 16 tuổi đã nghe lời cô ấy, không để đứa con tôi đi theo cha nó, họ đã ko phá…. và bây giờ thì, cô ấy đang là mẹ của con tôi, đứa con ko phải do cô ấy sinh ra, nhưng cô ấy đã giữ lời, nuôi nấng và yêu thương nó bằng tất cả bản năng cũng như trái tim người mẹ. Cô ấy đã luôn tự trách mình rằng chính cô ấy là người gây ra cái chết của tôi. Cô ấy luôn nói, nếu chúng tôi không cãi nhau thì sẽ không bao giờ tôi có chuyện.

 

Tôi luôn dõi theo hai mẹ con cô ấy…. Nước mắt tôi tan vào không trung, hoà vào từng làn gió lạnh.

   

Anh biết em lạnh lắm, anh muốn ôm em lắm… nhưng anh sợ, một bóng ma, sẽ chỉ làm em thêm lạnh lẽo…..

 

Đến bao giờ em mới ngừng khóc vì anh?

 

Đừng viết truyện và thổi hồn bi thương vào đó….

 

Ngừng sống bằng nước mắt trong niềm đau dày vò… Không phải em giết anh, em đừng cố lừa mình tự trách… Anh đã tự giết mình vì anh đã không biết cách yêu em….

 

Lạnh lắm, đừng khóc, nước mắt mùa đông không làm em thêm ấm, chỉ chảy vào lòng anh – một bóng ma xót xa, muốn ôm em ngàn lần mà ko thể….

 

Quanh quẩn bên em vì khi sống đã không thể bên em.

 

Muốn chạm vào em vì khi sống đã để em xa cách…..Linh hồn anh mãi ở bên em, chuộc lại lỗi lầm mà khi sống anh đã gây nên tội. Dù biết rằng chẳng thể bù đắp được đâu, nhưng nhìn em đau, để thấy mình biết đau, đau lắm….

 

………………………………

 

Một năm rồi phải ko anh? Một năm trôi qua, anh đi, em cất lòng mình muôn vàn giọt đắng. Không hiểu vì sao em yêu anh, đừng hỏi những điều mà chẳng bao giờ em hiểu…. Một điều cứ mãi y nguyên như thế… em yêu anh thật nhiều… Mùa đông lạnh và vòng tay em lạnh….

 

Gào- đêm ngày 29/10/07

 

[quote]27#

mylove123456 Post on 24-4-2011 16:58:00 |View mylove123456's posts

Chap 3 ♥ Park 2

 

Seo hyun cùng các chị bước vào trường đỗi với cô hôm nay là một ngày thật đẹp không mây đen không sấm sét và đặt biệt là không mưa. Seo hyun ghét mưa ghét từ lâu lắm rồi ghét đến nỗi thấy mưa là cô lại muốn khóc. Cách đây 10 năm. Lúc Seohyun chỉ mới 7 tuổi Hôm ấy trời mưa rất to chiếc, xe 4 chỗ của gia đình cô đang chạy trên con đường cao tốc đến thành phố Seoul. Không may vì con đường quá trơn bánh xe bị xìa và đâm vào 1 chiếc xe tải đang đi ngược hướng Trên con đường đó. Bô mẹ Seo hyun đều mất nhưng Seo hyun thì vẫn sống họ gọi Seo là 1 kì tích. Sau 1 thời gian bị trầm cảm cô được chuyển đến nơi có các chị và mẹ Ji Ah đang sống vậy là căn bệnh của cô đã được cải thiện. Khi vừa chuyển đến đây Seo chỉ thường chơi một mình. Một lần do sơ ý Seo làm vỡ bình hoa bị chị Yoona mắng. Lúc các chị can thiệp vào thì cả 2 cô em " áp út " và " út" đều cùng khóc nên bây giờ Yoona là người thân với Seo nhất.

Và cũng cùng năm đó cô đã thích 1 cậu bé bằng tuổi các chị mình và người ta thường gọi cậu ấy là Rồng ( Yong~)

vì quá nghịch ngơm nên người ta đã gán cái tên đó cho cậu ấy. 2 Người rất thân, nhưng rồi Yong chuyển lên Seoul cậu không muốn Seo buồn nên đã không nói cho cô biết. Vào ngày Yong đi trời mưa rất to nên vì vậy mà Seo càng ngày càng ghét Yong hơn.

Vừa đi trên hành lang Seo hyun vừa nghĩ đến chuyện cũ của mình và bỗng dưng cô nhớ về chuyện ngày hôm qua cô gặp Yonghwa như thế nào. cô chán nản cuối đầu xuống và mũi của cô phồng lên đây chính là cách mà Seo hyun bày tỏ căng thẳng của mình.

____________________________________________________________________________________

Hôm nay Yonghwa dậy trễ hơn thường lệ. Anh đứng trầm tư bên của sổ nhìn ra ngoài. Thật ra đêm qua anh chẳng ngủ được chút nào. Anh nhớ về cô gái mang chiếc ao sơ mi trắng với quần rin xanh ngồi bên cạnh chiếc piano. Trông cô ấy thật đẹp. cô ấy như một thiên thần từ thiên đường rơi xuống. Anh nghe tiếng thúc giục của mẹ xuống ăn sáng rồi đi học thay áo quần chải tóc thật đẹp anh chụp vội cái cặp da và cây guitar đi xuống nhà

" Chào thiếu gia, Mời thiếu gia ngồi vào bàn "

người quản gia nhà anh lên tiếng mời anh ngồi vào bàn.

Ăn xong bữa sáng anh cùng Krystal đi tới trường. thường ngày khi Krystal gợi lên chuyện gì đó anh sẽ trả lời ngay nhưng hôm nay anh chỉ ận ừ cho qua chuyện.

Tại trường

Yonghwa bước chầm chậm trên hành lang. Trời hôm nay thật đẹp, đẹp nhất trong gần 1 tháng nay. tay cầm chặt chiếc ghitar đi đến phòng học. Phòng học của anh nằm đầu dãy tầng 3 nhưng phòng học Seo thì nằm tận cuối và còn có 1 cầu thang nhỏ khác đi xuống tầng 1 nên gặp Seo đó là 1 điều rất khó khăn............................................

 

Cheunseoul - Thành phố mà Lee Ji Ah và các con từng sống

[/quote]

 

[b]Chap 3 ♥ Park 2[/b] [ Tiếp đoạn trên ]

[b]Cheunseoul - Thành phố mà Lee Ji Ah và các con từng sống[/b]

" con không được đi, dù có chết ta cũng khôgn cho con đi "

người phụ nữ ngồi trên bộ ghế salon trong ngôi nhà tỏ ra vẻ nghiêm nghị:

Hôm nay là ngày mà con trai bà " Song Joong Ki " quyết định bỏ nhà ra đi để đến Seoul tìm người con gái mà nó yêu cũng hcính là Sunny người bạn thanh mai trúc mã của nó

Bà cứ ngồi đó... nước mắt bà cứ thế ứa ra

" Con ơi là con mày bỏ mẹ mày đi thế à "

- Thật là, con đâu có đi mãi đâu học xong cấp 3 con lại về với mẹ

- Không tuyệt đối không được, con hòo li tinh đó đã cho con uống thuốc lẫn rồi hay sao...

- Mẹ thật là, đừng nói Sunny như vậy

- Mày thương con đó hơn mẹ mày à

Ki không nói gì anh chỉ lặng lẽ quay mặt bước đi bà vẫn nhóm theo.... càng lúc bà khóc nhiều hơn..và thế Joong ki cứ đi

Anh mang hành lí đi đến bến xe Cheunseoul bước lên chiếc xe tốc hành đênSeoul... anh nghe bài nhạc yêu thích và ứ thế 3 tiếng sau anh đã có mặt ở thành phố mà Sunny đang sống cùng các chị em của mình..cứ thế anh vừa đi vừa ngẫm nghĩ nên mua quà gì cho Sunny thì .............KÉTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT

- này quá xem người đó thế nào đi

- Cái cô đó lái xe ẩu quá

- Anh ta không sao chứ ?

- Gọi cấp cứu nhanh đi

[ Bệnh viện S.E.O.U.L ]

- bác sĩ cậu ấy sao rồi ?

- Tôi nghĩ cậu ta sẽ mất đi 1 phần kí ức nà đó trong người của cậu ta đấy... phần não phải bị tổn thương hơi nghiêm trọng mong là kì tích xuất hiện với cậu ấy.

Người con gái vừa đụng phải Joong Ki vừa rồi đang đứng trước cửa phòng bệnh Cô là Seo Hyo Rim con gái thứ 2 của tập đoàn nhà họ Seo

 

Từng ngày trôi qua, bệnh của Joong ki lúc khỏe lúc yếu, có lúc có tiến triển , có khi Tim lại ngừng đập mấy phút liền. Hyo Rim mỗi ngày đều túc trực trong bệnh viện bên Anh

Shaheen A332 AP-BMJ arriving at MAN in the late evening light.

Members and supporters of lesbian, gay, bisexual and transgender community, in traditional attire shout slogans during 'Pride March' rally in Bangalore, India, Sunday, Nov. 22, 2015. Gay rights supporters waved flags and danced past traffic during the march to celebrate gay pride and to push for the repeal of a colonial-era law that makes homosexuality a crime. (AP Photo/Aijaz Rahi) ORG XMIT: DEL109

Seen at Frankfurt (FRA/EDDF), 22 May 1993

PIA B743 AP-BFW about to depart 06L at MAN as a Thomson 757 departs ahead in March 2006.

PIA pakistan international airlines (PK/PIA) AP-BHW boeing 777-340(ER) landing runway 09L london heathrow airport LHR/EGLL thistle hotel 26-05-2017

The collection of AP English Literature books I've accumulated over the past school year and, sadly, will very soon have to return to the school.

yup, that's a back alright.

Pop singer Britney Spears, wearing a 'Hanbok,' a traditional South Korea costume, waves during a photo session in Seoul, Monday, Dec. 8, 2003. Britney Spears arrived in Seoul on Sunday for her Asia tour in support of her new album, "In the Zone." (AP Photo/ Lee Jin-man)

 

Britney Spears

AP-BGZ - Boeing B-777-240LR - PIA - Pakistan International Airlines

at Toronto Lester B. Pearson Airport

 

c/n 33.782 - built in 2005

 

The latest version of the PIA c/s dosn't have the fuselage ribbon anymore

1 2 ••• 11 12 14 16 17 ••• 79 80