Sonic photos
1400km
Nhà thờ đá Nha Trang
Click for full story.
Ngày thứ 3: 30/4/2010
Đúng 4h sáng, chuông điện thoại reo, tôi quờ quạng đưa tay tắt, mở nửa con mắt ra nhìn ngó, chỉ một màu đen và sự tĩnh mịch. Lăn lóc thêm 5ph để chiến đấu với cơn buồn ngủ và sự ê ẩm của cả ngày hôm qua, tôi ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh: trời vẫn tối, 6 đứa vẫn đang ngủ ngon lành, hình như anh Ana (Sơn) ngủ ở phòng bên cạnh vì không đủ chỗ ở đây. Cơn giông đêm qua đã dứt, nhưng theo đúng dự đoán của tôi và bác bộ đội, hôm qua có giông thì rất ít khả năng hôm nay thấy được mặt trời mọc, mặc dù mặt trời vẫn lên đều đặn và đúng hẹn. Tôi ngồi dậy, bước nhè nhẹ ra hành lang, đứng ở đó một hồi lâu cho tỉnh hẳn, và cũng là để xem tiến độ trời sáng. Ra ngoài hiên, trời đang dần sáng lên, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy mặt trời phía biển, sương đang phủ khắp nơi, bầy chó vẫn ngủ ngon lành, chắc bầy kia cũng đang ngon lành như thế nhỉ - tôi cười mỉm một cái, cười mà như mếu vì đang rất ngái ngủ. Quay trở lại hành lang thì thấy cô trông coi hải đăng cũng vừa dậy, tôi ngỏ ý muốn lên hải đăng, cô vui vẻ mở cửa cho tôi, còn dặn với lại rằng nhớ đi cẩn thận vì hôm qua mưa có thể tạt vào thềm gỗ. Thế là tôi hăm hở sang kêu anh Ana dậy, chạy lại phòng bên này lấy máy ảnh, tripod, đá thằng Hoài, Heo, C mỗi đứa một cái, chỉ có C là có động thái cựa quậy, thế là lay lay vài cái cho dậy luôn, cũng tại nó bảo tôi sống chết thế nào cũng phải lôi nó dậy sáng nay.
Thế là 2 tên hăm hở và một tên lờ đờ bò lên hải đăng, trời lúc này đã sáng tờ mờ, tôi cũng không vội, vì đã tự nhủ là không có mặt trời. Bậc thềm cầu thang xoắn hoàn toàn bằng gỗ, bước rất êm, phải mò mà đi vì rất tối. Đi một hồi lâu mới lên tới đỉnh đèn, anh Ana kéo chốt cửa, mở ra, ánh sáng của buổi sớm tràn vào đường đi, kèm theo cả cơn gió mát làm tỉnh cả người. Tôi nhanh chân bước lên, chui qua khe cửa ấy, và trước mắt tôi bây giờ là núi, là biển, là khe, là đâu đó tiếng sóng vỗ rì rào, cả tiếng những con tàu dập dềnh ngoài xa. Trong cái bán kính vỏn vẹn 2 mét ấy, toàn bộ cực đông đang nằm trong tầm mắt, chưa bao giờ tôi thấy cao và tự do đến thế. Đi một phòng quanh ban công, tính từ cửa là hướng mặt trời, bây giờ đang làm một dải sáng phía xa, thì bên phải là mũi Điện, còn bên trái là cung đường Phước Tân - Bãi Ngà cùng bãi biển ăn sâu vào đất liền, còn sau lưng, bây giờ nhìn xuống mới thấy nguyên một quả núi và con đường mòn mà chúng tôi đêm qua đã vượt. Tôi đứng một hồi lâu để nhìn cho đã, để gió thổi lồng lộng mát rượi cả lòng. Lúc bấy giờ tôi chỉ ước có một cái lens góc cực rộng để thu lại hết những gì tôi đang thấy, màu xanh của núi, màu xanh của biển, màu vàng của ánh nắng đang dập dềnh ngoài xa cùng những chiếc thuyền đánh cá, màu trắng của những bãi đá, màu đỏ gạch của mái nhà phía dưới, và chen lẫn đâu đó là màu đen những cánh chim đang chao nghiêng thật nhanh, náo động cả buổi bình minh. Tôi cũng dựng máy bấm một số khung hình gọi là kỉ niệm, mặc dù biết không thể nào là đủ rộng với range 18-55mm. Thế rồi 3 đứa ngồi chơi trên đó một lúc lâu, trèo lên cả cột đèn đang xoay, sờ tay vào cái nguồn sáng mà đêm qua nhờ nó mới biết là đã đến nơi.
Khi đã ngồi chán chê, cả 3 bảo nhau xuống đánh răng rửa mặt và gọi mọi người dậy, lúc này là gần 6h sáng, mọi thứ đã sáng rõ. Trong lúc chờ tất cả sửa soạn, tôi đi một vòng quanh khu nhà, lang thang một tý, và nghiên cứu con đường dẫn ra khe đá mà đứng trên đỉnh hải đăng tôi đã nhìn thấy. Rồi cả 8 đứa ra đó tíu tít chụp ảnh, ngắm biển, ngắm núi. Nếu như đứng trên đỉnh hải đăng, tôi cảm nhận được cái cao và rộng, thì ở đây, độ sâu của khe đá khiến tôi không cưỡng lại được, phải bò ra để nhìn xuống một cái, để thấy sóng biển vỗ vào bờ đá gần hơn là chỉ nghe văng vẳng từ trên cao.
Lúc này nhìn lên hải đăng, có một nhóm bạn trẻ cũng vừa lên tới, có lẽ cũng như chúng tôi vậy, nhìn kỹ thì thấy các bạn ấy đang mân mê cái tripod mà tôi làm biếng đem xuống lúc sớm. Cả nhóm tôi cũng lên lại hải đăng bởi TT xinh đẹp muốn xem thử trai trên ấy có đẹp bằng trai dưới này không >.<. Lên tới nơi, nghe giọng và nghe cái cách mà các bạn ấy nói chuyện, mới biết là người Hà Nội, tôi bỗng thấy thích thú bởi cái ý nghĩ chợt lóe lên: trong cái ngày 30/4 thống nhất đất nước này, trên ngọn hải đăng cực đông đang có đủ cả 3 miền: Hà Nội, Huế, Sài Gòn đấy.
Chụp ảnh và cười đùa chán chê, tôi nhận ra là từ chiều hôm qua tới giờ, cả lũ mới chỉ có một bát mì tôm, chắc ai cũng đói meo cả, thế nên tôi bảo mọi người nhanh chóng xuống dọn dẹp để còn đi tiếp Tuy Hòa, may ra có cái ăn. Đồ đạc thu xếp cẩn thận, quét dọn phòng ốc lại cho các bác và trò chuyện một tý, chúng tôi chụp một bức ảnh kỷ niệm ở đây rồi tay xách nách mang lên đường xuống núi.
Lần này chúng tôi đi theo hướng biển, men theo lối mòn sát biển, rồi lội qua một khe nước là tới bãi biển, ở đây hình như đang có cắm trại của công nhân một nhà máy nào đó ở Tuy Hòa. Đi tiếp mấy trăm mét theo bãi cát, tôi trở lại nhà ông Mười, lúc này ông đã về. Trông ông còn rất trẻ so với tưởng tượng của tôi, đúng hơn là nên gọi là chú Mười mới phải, anh Ana tới bắt chuyện với chú rất vui vẻ, chú cũng lấy làm tiếc vì đêm qua không gặp được nhóm và chúc nhóm tiếp tục hành trình an toàn, hẹn ngày gặp lại Đại Lãnh.
4 chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh trên cung đường Phước Tân - Bãi Ngà, qua một khúc nhỏ đường ven biển là đã đến đường làng với những khu nuôi trồng thủy sản hai bên đường. Ngôi làng nhỏ được núi bao bọc, ở giữa lại có hồ với những chiếc quạt nước xoay tít, nước bắn lên trông thật thích mắt, cứ như là ốc đảo ấy. Đi mãi đến gần Tuy Hòa, qua vài cái ga địa phương mới thấy một trạm xăng. Cứ thử tưởng tượng nguyên chặng đường từ đèo Cả xuống vũng Rô, rồi qua bãi Ngà mà thiếu xăng thấy ớn quá, cũng may mà cả đoàn có dự tính trước, đổ đầy ngay khi chuẩn bị vượt đèo.
Vào tới thành phố Tuy Hòa, chúng tôi dừng lại ở một quán cơm đường Trần Hưng Đạo. Bây giờ là 11h, bữa sáng tiện thể thành bữa trưa luôn. Do trời khá là nóng và đã di chuyển 2 ngày quá mệt nên tôi thống nhất với C là sẽ nghỉ trưa tại quán trà sữa của bạn Minh Huy rồi mới đi tiếp. Hỏi mấy bác ngồi bàn bên cạnh đường tới ngã tư Lương Văn Chánh - Lê Lợi thì một bác mừng như bắt được vàng, tự giới thiệu là giáo viên của trường Lương Văn Chánh, chỉ trỏ rất tận tình, lại còn rút cả tờ giấy bạc đựng thuốc lá ra vẽ đường cho tôi. Nhiệt tình là thế, nhưng mà bác ấy vừa ăn xong, lại có chút hơi men của bia trong người nên tay cứ giữ chặt lấy tay tôi không buông, miệng quát ra mưa ra gió (mưa và gió là nghĩa đen ấy ạ T_T). Mãi một hồi lâu dạ dạ, cám ơn, bác mới chịu thả tôi ra. Người miền Nam cái tính nhiệt tình nó thế, tôi để ý rằng ở trong này, người ta rất hứng thú khi được hỏi đường, chắc chắn là sẽ chỉ đường cho mình, cho dù người ta thậm chí . . . không biết đường. Cũng bởi thế mà 2 năm trước tôi từng chạy tuột từ bến xe phía Nam sang phía Bắc của TP Nha Trang bởi một anh ở ngã tư chỉ đường “khí thế”. Chào mọi người ở quán cơm, chúng tôi đi theo chỉ dẫn một hồi thì tìm được quán Ayda không mấy khó khăn, quán giờ này đang không có khách, nên khá là rộng rãi và yên tĩnh. Mọi người tranh thủ uống nước, nghỉ ngơi và chơi một số trò chơi lego, còn tôi và Heo thì đem hết đồ điện và ổ cắm ra sạc và xả lại toàn bộ. Từ trung tâm TP Tuy Hòa đi ghềnh đá đĩa khoảng 30km, nhưng đi buổi trưa chiều thì không đẹp bằng lúc hoàng hôn, mà nếu đi thì coi như lúc về có khả năng phải vượt đèo Cả không kịp ghé xuống Vũng Rô chụp ảnh, vì thế tôi quyết định bỏ qua chặng này, cũng là để đảm bảo an toàn ở chặng vượt đèo chiều nay.
Khoảng 13h, chúng tôi gửi lại đồ đạc ở quán rồi đi chơi tháp Nhạn, các bạn nữ có vẻ náo nức vì cái tháp, còn tôi thì lại náo nức vì ở tháp, có thể thấy được toàn cảnh thành phố. Tuy Hòa đang thay đổi từng ngày, từ trên nhìn xuống biết cơ man nào là nhà mái ngói, cầu Đà Rằng dài nhất miền Trung giờ cũng đang có người anh em đang sắp thành hình bên cạnh. Tuy Hòa có núi, có sông, có biển liền kề không lâu nữa cũng sẽ bắt kịp Nha Trang láng giềng, to hơn và đẹp hơn.
Chào tạm biệt Tuy Hòa, 4 chiếc xe bon bon trên con đường thẳng tiến về Nha Trang. Giờ này đang là mùa gặt, hai bên đường người ta phơi đầy thóc vàng ươm, xa xa lại có khói tỏa từ những mảnh ruộng đang đốt chân rạ. Xe chúng tôi đi xuyên qua đám khói, cảm giác thật như đang bước ra từ trong sương, thật sảng khoái và yên bình. Ngay trước chân đèo Cả, trời bỗng đổ mưa ào ào, ai nấy đều tặc lưỡi “sao cứ vượt đèo là y như rằng trời mưa”, thế này thì vụ vũng Rô và chụp đèo Cả cũng phải bấm bụng mà cho qua chứ sao nữa. Trời đang nắng như đổ lửa mà mưa cứ ào ào, đường đèo bỗng đẹp đến lạ kì, hơi đất bốc lên ngun ngút, lại thêm mưa đọng trên mặt đường lấp lánh. Cứ mỗi đợt ôtô chạy qua, đám hơi đất lại bị thổi bạt đi rồi tụ lại, dày đặc và chen chúc. Đèo Cả chiều nay và tối qua đều mưa, chỉ khác là mọi vật rõ ràng hơn, xe cũng vắng hơn, thế nên chúng tôi vượt 12km không mấy khó khăn, lại được ngắm cảnh, chỉ tiếc là vì mưa nên không thể chụp ảnh mà thôi. Qua Vạn Ninh, rồi Ninh Hòa, trời vẫn mưa nhưng nhẹ hơn, có một số chỗ tạnh hẳn. Đến gần Nha Trang thì trời lại đổ mưa lớn, xe lại không thể chạy lên đèo Rù Rì, thế là chạy thẳng đường biển trong cơn mưa rào. Mò đường tới được nhà em Bình Minh ở Nha Trang thì tôi cũng ướt nhẹp. Nhà ở trong một con hẻm đường Nguyễn Thiện Thuật, vừa trung tâm lại vừa sát biển, cô chú bố mẹ em Minh là người Bắc, cũng vừa đi Tuy Hòa về chiều nay, sớm hơn chúng tôi một tý vì đi ôtô. Ổn định xong, mưa cũng ngớt, mọi người kéo nhau đi ăn tối, Heo có vẻ mệt sau 2 ngày dầm mưa nên ở nhà. Ăn uống nhanh gọn, cả đám ghé siêu thị mua ít đồ lặt vặt rồi kéo nhau đi mua đồ nhậu đem ra biển chơi. Thằng Heo hình như ngửi được mùi cá bò, mực nướng và xoài xanh hay sao mà cũng mò ra cho bằng được, cùng cả lũ chấm chấm mút mút mút. Tại đây cả đám còn được thưởng thức màn ăn đậu phộng tốc độ cao của Hoài và Heo, bốc đậu bằng cả 2 tay, miệng hoạt động hết công suất, thật là khiếp T_T
Đêm thứ ba của chúng tôi kết thúc trong tiếng cười, trong những muỗng kem đầy vui vẻ. Ít ai biết hay để ý rằng, những con người trong ảnh đã đi được hơn 800km trong 2 ngày vừa qua.
1400km
Nhà thờ đá Nha Trang
Click for full story.
Ngày thứ 3: 30/4/2010
Đúng 4h sáng, chuông điện thoại reo, tôi quờ quạng đưa tay tắt, mở nửa con mắt ra nhìn ngó, chỉ một màu đen và sự tĩnh mịch. Lăn lóc thêm 5ph để chiến đấu với cơn buồn ngủ và sự ê ẩm của cả ngày hôm qua, tôi ngồi bật dậy nhìn ngó xung quanh: trời vẫn tối, 6 đứa vẫn đang ngủ ngon lành, hình như anh Ana (Sơn) ngủ ở phòng bên cạnh vì không đủ chỗ ở đây. Cơn giông đêm qua đã dứt, nhưng theo đúng dự đoán của tôi và bác bộ đội, hôm qua có giông thì rất ít khả năng hôm nay thấy được mặt trời mọc, mặc dù mặt trời vẫn lên đều đặn và đúng hẹn. Tôi ngồi dậy, bước nhè nhẹ ra hành lang, đứng ở đó một hồi lâu cho tỉnh hẳn, và cũng là để xem tiến độ trời sáng. Ra ngoài hiên, trời đang dần sáng lên, nhưng tuyệt nhiên không hề thấy mặt trời phía biển, sương đang phủ khắp nơi, bầy chó vẫn ngủ ngon lành, chắc bầy kia cũng đang ngon lành như thế nhỉ - tôi cười mỉm một cái, cười mà như mếu vì đang rất ngái ngủ. Quay trở lại hành lang thì thấy cô trông coi hải đăng cũng vừa dậy, tôi ngỏ ý muốn lên hải đăng, cô vui vẻ mở cửa cho tôi, còn dặn với lại rằng nhớ đi cẩn thận vì hôm qua mưa có thể tạt vào thềm gỗ. Thế là tôi hăm hở sang kêu anh Ana dậy, chạy lại phòng bên này lấy máy ảnh, tripod, đá thằng Hoài, Heo, C mỗi đứa một cái, chỉ có C là có động thái cựa quậy, thế là lay lay vài cái cho dậy luôn, cũng tại nó bảo tôi sống chết thế nào cũng phải lôi nó dậy sáng nay.
Thế là 2 tên hăm hở và một tên lờ đờ bò lên hải đăng, trời lúc này đã sáng tờ mờ, tôi cũng không vội, vì đã tự nhủ là không có mặt trời. Bậc thềm cầu thang xoắn hoàn toàn bằng gỗ, bước rất êm, phải mò mà đi vì rất tối. Đi một hồi lâu mới lên tới đỉnh đèn, anh Ana kéo chốt cửa, mở ra, ánh sáng của buổi sớm tràn vào đường đi, kèm theo cả cơn gió mát làm tỉnh cả người. Tôi nhanh chân bước lên, chui qua khe cửa ấy, và trước mắt tôi bây giờ là núi, là biển, là khe, là đâu đó tiếng sóng vỗ rì rào, cả tiếng những con tàu dập dềnh ngoài xa. Trong cái bán kính vỏn vẹn 2 mét ấy, toàn bộ cực đông đang nằm trong tầm mắt, chưa bao giờ tôi thấy cao và tự do đến thế. Đi một phòng quanh ban công, tính từ cửa là hướng mặt trời, bây giờ đang làm một dải sáng phía xa, thì bên phải là mũi Điện, còn bên trái là cung đường Phước Tân - Bãi Ngà cùng bãi biển ăn sâu vào đất liền, còn sau lưng, bây giờ nhìn xuống mới thấy nguyên một quả núi và con đường mòn mà chúng tôi đêm qua đã vượt. Tôi đứng một hồi lâu để nhìn cho đã, để gió thổi lồng lộng mát rượi cả lòng. Lúc bấy giờ tôi chỉ ước có một cái lens góc cực rộng để thu lại hết những gì tôi đang thấy, màu xanh của núi, màu xanh của biển, màu vàng của ánh nắng đang dập dềnh ngoài xa cùng những chiếc thuyền đánh cá, màu trắng của những bãi đá, màu đỏ gạch của mái nhà phía dưới, và chen lẫn đâu đó là màu đen những cánh chim đang chao nghiêng thật nhanh, náo động cả buổi bình minh. Tôi cũng dựng máy bấm một số khung hình gọi là kỉ niệm, mặc dù biết không thể nào là đủ rộng với range 18-55mm. Thế rồi 3 đứa ngồi chơi trên đó một lúc lâu, trèo lên cả cột đèn đang xoay, sờ tay vào cái nguồn sáng mà đêm qua nhờ nó mới biết là đã đến nơi.
Khi đã ngồi chán chê, cả 3 bảo nhau xuống đánh răng rửa mặt và gọi mọi người dậy, lúc này là gần 6h sáng, mọi thứ đã sáng rõ. Trong lúc chờ tất cả sửa soạn, tôi đi một vòng quanh khu nhà, lang thang một tý, và nghiên cứu con đường dẫn ra khe đá mà đứng trên đỉnh hải đăng tôi đã nhìn thấy. Rồi cả 8 đứa ra đó tíu tít chụp ảnh, ngắm biển, ngắm núi. Nếu như đứng trên đỉnh hải đăng, tôi cảm nhận được cái cao và rộng, thì ở đây, độ sâu của khe đá khiến tôi không cưỡng lại được, phải bò ra để nhìn xuống một cái, để thấy sóng biển vỗ vào bờ đá gần hơn là chỉ nghe văng vẳng từ trên cao.
Lúc này nhìn lên hải đăng, có một nhóm bạn trẻ cũng vừa lên tới, có lẽ cũng như chúng tôi vậy, nhìn kỹ thì thấy các bạn ấy đang mân mê cái tripod mà tôi làm biếng đem xuống lúc sớm. Cả nhóm tôi cũng lên lại hải đăng bởi TT xinh đẹp muốn xem thử trai trên ấy có đẹp bằng trai dưới này không >.<. Lên tới nơi, nghe giọng và nghe cái cách mà các bạn ấy nói chuyện, mới biết là người Hà Nội, tôi bỗng thấy thích thú bởi cái ý nghĩ chợt lóe lên: trong cái ngày 30/4 thống nhất đất nước này, trên ngọn hải đăng cực đông đang có đủ cả 3 miền: Hà Nội, Huế, Sài Gòn đấy.
Chụp ảnh và cười đùa chán chê, tôi nhận ra là từ chiều hôm qua tới giờ, cả lũ mới chỉ có một bát mì tôm, chắc ai cũng đói meo cả, thế nên tôi bảo mọi người nhanh chóng xuống dọn dẹp để còn đi tiếp Tuy Hòa, may ra có cái ăn. Đồ đạc thu xếp cẩn thận, quét dọn phòng ốc lại cho các bác và trò chuyện một tý, chúng tôi chụp một bức ảnh kỷ niệm ở đây rồi tay xách nách mang lên đường xuống núi.
Lần này chúng tôi đi theo hướng biển, men theo lối mòn sát biển, rồi lội qua một khe nước là tới bãi biển, ở đây hình như đang có cắm trại của công nhân một nhà máy nào đó ở Tuy Hòa. Đi tiếp mấy trăm mét theo bãi cát, tôi trở lại nhà ông Mười, lúc này ông đã về. Trông ông còn rất trẻ so với tưởng tượng của tôi, đúng hơn là nên gọi là chú Mười mới phải, anh Ana tới bắt chuyện với chú rất vui vẻ, chú cũng lấy làm tiếc vì đêm qua không gặp được nhóm và chúc nhóm tiếp tục hành trình an toàn, hẹn ngày gặp lại Đại Lãnh.
4 chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh trên cung đường Phước Tân - Bãi Ngà, qua một khúc nhỏ đường ven biển là đã đến đường làng với những khu nuôi trồng thủy sản hai bên đường. Ngôi làng nhỏ được núi bao bọc, ở giữa lại có hồ với những chiếc quạt nước xoay tít, nước bắn lên trông thật thích mắt, cứ như là ốc đảo ấy. Đi mãi đến gần Tuy Hòa, qua vài cái ga địa phương mới thấy một trạm xăng. Cứ thử tưởng tượng nguyên chặng đường từ đèo Cả xuống vũng Rô, rồi qua bãi Ngà mà thiếu xăng thấy ớn quá, cũng may mà cả đoàn có dự tính trước, đổ đầy ngay khi chuẩn bị vượt đèo.
Vào tới thành phố Tuy Hòa, chúng tôi dừng lại ở một quán cơm đường Trần Hưng Đạo. Bây giờ là 11h, bữa sáng tiện thể thành bữa trưa luôn. Do trời khá là nóng và đã di chuyển 2 ngày quá mệt nên tôi thống nhất với C là sẽ nghỉ trưa tại quán trà sữa của bạn Minh Huy rồi mới đi tiếp. Hỏi mấy bác ngồi bàn bên cạnh đường tới ngã tư Lương Văn Chánh - Lê Lợi thì một bác mừng như bắt được vàng, tự giới thiệu là giáo viên của trường Lương Văn Chánh, chỉ trỏ rất tận tình, lại còn rút cả tờ giấy bạc đựng thuốc lá ra vẽ đường cho tôi. Nhiệt tình là thế, nhưng mà bác ấy vừa ăn xong, lại có chút hơi men của bia trong người nên tay cứ giữ chặt lấy tay tôi không buông, miệng quát ra mưa ra gió (mưa và gió là nghĩa đen ấy ạ T_T). Mãi một hồi lâu dạ dạ, cám ơn, bác mới chịu thả tôi ra. Người miền Nam cái tính nhiệt tình nó thế, tôi để ý rằng ở trong này, người ta rất hứng thú khi được hỏi đường, chắc chắn là sẽ chỉ đường cho mình, cho dù người ta thậm chí . . . không biết đường. Cũng bởi thế mà 2 năm trước tôi từng chạy tuột từ bến xe phía Nam sang phía Bắc của TP Nha Trang bởi một anh ở ngã tư chỉ đường “khí thế”. Chào mọi người ở quán cơm, chúng tôi đi theo chỉ dẫn một hồi thì tìm được quán Ayda không mấy khó khăn, quán giờ này đang không có khách, nên khá là rộng rãi và yên tĩnh. Mọi người tranh thủ uống nước, nghỉ ngơi và chơi một số trò chơi lego, còn tôi và Heo thì đem hết đồ điện và ổ cắm ra sạc và xả lại toàn bộ. Từ trung tâm TP Tuy Hòa đi ghềnh đá đĩa khoảng 30km, nhưng đi buổi trưa chiều thì không đẹp bằng lúc hoàng hôn, mà nếu đi thì coi như lúc về có khả năng phải vượt đèo Cả không kịp ghé xuống Vũng Rô chụp ảnh, vì thế tôi quyết định bỏ qua chặng này, cũng là để đảm bảo an toàn ở chặng vượt đèo chiều nay.
Khoảng 13h, chúng tôi gửi lại đồ đạc ở quán rồi đi chơi tháp Nhạn, các bạn nữ có vẻ náo nức vì cái tháp, còn tôi thì lại náo nức vì ở tháp, có thể thấy được toàn cảnh thành phố. Tuy Hòa đang thay đổi từng ngày, từ trên nhìn xuống biết cơ man nào là nhà mái ngói, cầu Đà Rằng dài nhất miền Trung giờ cũng đang có người anh em đang sắp thành hình bên cạnh. Tuy Hòa có núi, có sông, có biển liền kề không lâu nữa cũng sẽ bắt kịp Nha Trang láng giềng, to hơn và đẹp hơn.
Chào tạm biệt Tuy Hòa, 4 chiếc xe bon bon trên con đường thẳng tiến về Nha Trang. Giờ này đang là mùa gặt, hai bên đường người ta phơi đầy thóc vàng ươm, xa xa lại có khói tỏa từ những mảnh ruộng đang đốt chân rạ. Xe chúng tôi đi xuyên qua đám khói, cảm giác thật như đang bước ra từ trong sương, thật sảng khoái và yên bình. Ngay trước chân đèo Cả, trời bỗng đổ mưa ào ào, ai nấy đều tặc lưỡi “sao cứ vượt đèo là y như rằng trời mưa”, thế này thì vụ vũng Rô và chụp đèo Cả cũng phải bấm bụng mà cho qua chứ sao nữa. Trời đang nắng như đổ lửa mà mưa cứ ào ào, đường đèo bỗng đẹp đến lạ kì, hơi đất bốc lên ngun ngút, lại thêm mưa đọng trên mặt đường lấp lánh. Cứ mỗi đợt ôtô chạy qua, đám hơi đất lại bị thổi bạt đi rồi tụ lại, dày đặc và chen chúc. Đèo Cả chiều nay và tối qua đều mưa, chỉ khác là mọi vật rõ ràng hơn, xe cũng vắng hơn, thế nên chúng tôi vượt 12km không mấy khó khăn, lại được ngắm cảnh, chỉ tiếc là vì mưa nên không thể chụp ảnh mà thôi. Qua Vạn Ninh, rồi Ninh Hòa, trời vẫn mưa nhưng nhẹ hơn, có một số chỗ tạnh hẳn. Đến gần Nha Trang thì trời lại đổ mưa lớn, xe lại không thể chạy lên đèo Rù Rì, thế là chạy thẳng đường biển trong cơn mưa rào. Mò đường tới được nhà em Bình Minh ở Nha Trang thì tôi cũng ướt nhẹp. Nhà ở trong một con hẻm đường Nguyễn Thiện Thuật, vừa trung tâm lại vừa sát biển, cô chú bố mẹ em Minh là người Bắc, cũng vừa đi Tuy Hòa về chiều nay, sớm hơn chúng tôi một tý vì đi ôtô. Ổn định xong, mưa cũng ngớt, mọi người kéo nhau đi ăn tối, Heo có vẻ mệt sau 2 ngày dầm mưa nên ở nhà. Ăn uống nhanh gọn, cả đám ghé siêu thị mua ít đồ lặt vặt rồi kéo nhau đi mua đồ nhậu đem ra biển chơi. Thằng Heo hình như ngửi được mùi cá bò, mực nướng và xoài xanh hay sao mà cũng mò ra cho bằng được, cùng cả lũ chấm chấm mút mút mút. Tại đây cả đám còn được thưởng thức màn ăn đậu phộng tốc độ cao của Hoài và Heo, bốc đậu bằng cả 2 tay, miệng hoạt động hết công suất, thật là khiếp T_T
Đêm thứ ba của chúng tôi kết thúc trong tiếng cười, trong những muỗng kem đầy vui vẻ. Ít ai biết hay để ý rằng, những con người trong ảnh đã đi được hơn 800km trong 2 ngày vừa qua.