Back to photostream

[137/366] shopping

shopping ________________________________ nghe có vẻ hào nhoáng thế thôi chứ là đi siêu thị mua mấy thứ lặt vặt như mì gói, sữa, bánh, mấy thứ con trai xài..

 

Hồi chiều chán quá nên xin tiền ba đi siêu thị mua bánh trái về ăn lai rai, nói chung là đi cũng nhớ ngày xưa đi với ba mẹ phải xin xỏ mua cho con cái này, mua con cái nọ,.. giờ cầm tiền xách đít ra tự mua.

______________________________________________

 

Lúc về ba mẹ tui đi ăn không nấu cơm, tui phải đi ra ngoài ăn một mình, lúc đó cũng đang trên đường từ siêu thị về, tui quyết định tới quán cơm gà xối mỡ lề đường thần thánh của mình. Tới nơi tui cũng phè phởn rồi đang ăn thì có một gia đình kia chạy SH tống 4, ông đó cũng cỡ tuổi 40 hơn, còn bà kia thì cỡ 20 mấy thôi, đi kẹp theo là hai đứa con nhỏ, hai thằng con trai chắc cũng cỡ 8 9 tuổi gì đấy, thằng nhỏ thằng mập. Thế rồi ông đó chạy đi đâu không biết nữa, bà mẹ dắt hai đứa nhỏ xuống, xách tay thằng mập như thể bả sắp quánh nó không chừng..

- Lộn xộn tao tán chết nha mạy. - tui thấy thằng nhỏ im re, nhìn mặt nó buồn lắm, còn thằng ốm thì hớn hở, hạnh phúc như vừa được má nó cho kẹo.

Bà đó dắt nó ngồi bàn trên tui, bả kêu dĩa cơm,.. nhưng không phải cơm gà, mà chỉ là dĩa cơm chiên không rồi trả tiền trước. Đúng lúc đó ông kia quay về, thằng ốm được má nó ẵm lên xe,..bà đó nói gì với ông kia như là đang giải thích chuyện gì đó,.. sau đấy 3 người đi vụt mất.

Ban đầu tui cũng thấy có gì đó kì lạ, nhưng thôi chuyện nhà người ta,.. rồi đúng lúc đang xé miếng cánh gà, tui ngước lên nhìn thằng nhỏ,.. mặt nó nước mắt ngắn dài, chỉ nấc, không thành tiếng,.. nó ăn từng muỗng cơm không với chút rau,.. lúc ấy, tui bỏ muỗng xuống.

Tui xách đồ qua chỗ nó ngồi, đống đồ đã nặng, mà sao cái khoảng cách 2 3 bước chân ấy thôi nó còn nặng hơn gấp trăm lần.. tui ngồi kế nó, nhìn nó một hồi lâu. Tui mới hỏi:

-Sao em khóc ?- nó không trả lời, mà dường như nó cũng không hề biết sự hiện diện của tui. Tui hỏi lại hai ba lần nữa nó mới ngoảnh sang nhìn rồi nói không ra tiếng:

-Mấy người.. đó.. bỏ em..

-Chẳng phải họ là ba mẹ em sao ? - tui ngạc nhiên.

-Chỉ có ba thôi, còn.. còn.. bà đó.. là bồ nhí..

-.. - Tui lặng người mấy giây.. -Rồi sao, sao lại bỏ em ở đây mà đi đâu vậy ?

-Mấy người.. đó.. đi.. ăn nhà hàng.. - nói xong câu đó thằng nhỏ khóc bù lu bù loa, khắp cả dãy phố ai cũng nhìn tui với ánh mắt kì lạ. Nhưng tui cũng không quan tâm mấy. Tui đã hiểu được toàn bộ câu chuyện, tui hiểu được nó đang nghĩ và cảm thấy thế nào, tui biết được trong ánh mắt đầy nước mắt đó chứa những gì.. Bởi tui là con của vợ thứ hai của ba tui.. Chỉ khác tui được sống đầy đủ, gia đình tui cũng khá hạnh phúc,.. dù vậy tui vẫn thấy rất buồn, buồn cho thằng nhỏ, buồn cho gia đình đó,..

..

- Cô ơi, cho con dĩa cơm gà cánh ! - tui nói với bà bán cơm. - Em đừng ăn dĩa cơm này nữa, chút người ta đem ra cho em dĩa cơm khác, ăn như vầy sao mà được em.. Nhớ đừng nói cho ai nghe anh mua cho em.

Nó nhìn tui, vẻ mặt thoáng đâu nụ cười..

1,044 views
1 fave
0 comments
Uploaded on May 26, 2012
Taken on May 24, 2012