Back to photostream

lãng!giao mùa..

Thảo nguyên xanh!

Lãng!mọi thứ đang dần trở nên mờ nhạt,xung quanh tiếng ồn ào,chân nặng nề lê lết bước đi,chiều hoàng hôn đỏ rực trên nền trời,cánh đồng trở nên đỏ nhạt,hoang dã,bất tận,nhìn rõ nét…đường chân trời xa xa,trải lòng mình êm dịu,thánh thót đâu xa,tiếng chuông nhà thời vang vọng,bình yên làm sao,nhưng lẫn trong cái bình yên đó,là một nỗi buồn hỗn độn đang tranh giành,mà cấu xé với nhau,gió heo hắt đung đưa,ru nhẹ vào tiềm thức con người….màu đỏ nhạt,chiều dần buông tắt dần,cảnh tượng hoang tàn,hiện ra trước mắt!

Cắn nhẹ vào bờ môi,máu ứ đọng,lại là đỏ nhạt,lan nhẹ ra vầng trời,một chút đau,một chút rát,lại một chút thích thú,,như cơn giận dữ đã bao nhiêu lần tích tụ,đang tuông ra như biển trời.một cách ào ạt nhưng không vội vã.chẳng vướng bận điều gì!thoáng mơn man,thấy một điều gì đó vừa mới nảy ra trong đầu,nụ cười bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt đã bao ngày héo hắt,một cánh hoa non vừa mới chớm,sẽ ấm ủ,nuôi dưỡng dần,để nó lớn lên,thay thế cho hoàng hôn đang dần tắt vỡ…..

Đông đang đến,cái se lạnh đang thấm vào da thịt,chiếc áo khoát mỏng manh phất phơi trong gió,không đủ để làm ấm cõi lòng này,chắp hai bàn tay lại,đưa lên miệng thổi nhẹ vào,chẳng sao,tự mình làm ấm,bên trong lẫn bên ngoài,bản năng cuả sinh tồn bắt phải làm thế,đó là quy luật,quy luật của bản năng,của sự thèm khát của cơn đói lòng sao bao nhiêu ngày quằn quại…

đêm đông,gió lạnh thỏi hun hút trên những con phố dài,tình nhân tay trong tay trên dọc bờ sông lạnh,mưa kim phất phơi rơi nhẹ,một khung cảnh quá ư lãng mạn cho những ai đang nắm tay ấm ủ nhau như thế,dù mình chẳng liên quan đến họ,nhưng vẫn mỉm cười,bật bản tình ca ưa thích,hát vu vơ theo vài nhịp,mõi khi ai đó lướt ngay qua, thì gió lại thổi nhẹ vào chiếc áo mỏng manh này,lạnh!hì chẳng sao!mong là họ hạnh phúc,ít nhất thì mình cũng từng được thế:)

Giửa đêm khuya nhà thờ vang vọng…

Một tiếng chuông làm ấm lòng người..

Đông đến rồi,sao đến nhanh quá…

Lại một lần nữa,đông làm lạnh chính mình,đưa tay lên lòng ngực,vuốt nhẹ cho dịu đi nỗi đau sâu thẳm,cười nhẹ cho thấy được bến bình yên,giờ đây,chẳng còn ngập tràn trong những đỗi đau man dại,là vì khác xưa rồi,em không ngoảnh mặt cho nước mắt tự động lặng lẽ rơi,đời đã đáp lại cho em được gì?ban tặng anh…để rồi chúng tự tuông trào vô tận,giờ…em khác,em không còn phiêu du cặm cụi với vết cắt quá ư già cõi trong lòng ngực để rồi nó chảy ra và thấm vào thành của niềm tin,chờ đợi và hạnh phúc,và sau đó là sự rỉ sét mục mòn dần của thời gian..

Và cũng là vì..

Rồi bàn tay cố nắm lấy nhưng sao quá xa,chợt buông tay giữa không gian mịt mù…[anh sao buồn…]…

[hà lê:)]

 

 

 

 

1,036 views
0 faves
0 comments
Uploaded on October 29, 2011
Taken on October 28, 2011