Back to photostream

…Gã… ---Hà Lê---

 

Cót két…

Tiếng mở cửa..

gã về trong cơn say lèm mèm,bước chân xệch xoạc,gã muốn vấp ngã,nhưng vẫn cò tỉnh táo được đôi chút,gã lấy hết sức lực đẩy xe vào nhà,trời u ám tối dần,mưa râm..từ từ ào ạt đổ xuống như thác đổ..

trong cơn say mơ hồ,gã mệt lả người đi,nhưng gã không ngủ,gã mơ màng trong không gian của bốn bức tường nhỏ hẹp,gác tay lên trán,gã suy nghĩ viễn vông cho cái sự đời của mình,cuộc đời lầm lũ,bôn ba cho cuộc sống mưu sinh,cuộc đời khốn nạn mà gã đang nhận lấy,cái sự đời sao mà nó chua chát đến thế,gã chữi…!!!!!

bất giác,cơn say làm gã choáng người,bật dậy,gã nôn thốc nôn tháo,ướt đẫm cả nền gạch,mùi rượu,bia,thức ăn hòa trộn,gướm ghiết làm sao!,gã lăn xuống giường,nằm ì trên nền gạch,gã quằn quại trong cơn đau đến từ tim,gã gào thét,gã chữi tất cả những ai mà gã đang suy nghĩ đến,và nhất là con đàn bà mà gã yêu,yêu đến cùng cực,tàn nhẫn bỏ rơi gã để tìm bến đỗ mới cho riêng mình,hắn giàu hơn gã,tất nhiên là thế rồi,gã lại lầm bầm chữi….con khốn!!!!!!!

gã sốc cho đời mình,cái đời như chó..thua thiệt làm gì,tiền..tiền..tiền..m'.. nó,cái thứ quan trọng nhất,dơ bẫn nhất lại hòa hợp vào con người mà gã chung tay gối ấp,nó sẵn sàng ra đi,tìm sự sung sướng cho thân mình,nó quên đi bao nhiêu năm sống hạnh phúc,bao nhiêu năm gian khổ cùng gã,nó phũ phàng rũ áo ra đi,đi tìm cái hạnh phúc khác,cái gọi là tiền,mà gã không có,con…gã chữi..!

quay sang bên tường,gã ôm lấy mình,gã thấy mình vô dụng quá,gã nhắm mắt lại,trái tim của một thằng đàn ông bây giờ mới sống thật,không che giấu,không giả dối,nước từ hai khóe mắt gã rơi xuống,thấm dần từ long mi chảy dài xuống hai gò má lem nhem nhám nhúa,nó thấm vào miệng,chảy dài vào trong phế quản,đâm xuống tim,chưa bao giờ gã thấy nước mắt của chính mình lại mặn đắng đến thế,khó nuốt quá…cũng như đời,ai biết được lòng dạ con người,và không ngờ nhất là người gã gọi là vợ,nhưng mà là vợ người ta,ngay từ lúc này,lúc này đây,sự thật,cái sự thật tàn nhẫn…

mặn quá,nước mắt của đời..

gã nuốt đi nước mắt,cơn say làm cho gã trở nên yếu đuối như đàn bà,giờ đây,trái tim là nơi mà dễ vụn vỡ nhất trong cơ thể gã,nó như ngừng thở,nó như đang đâm vào kim theo từng nhịp đập,gã đau…đau quá..

trở lại…

gã co rúc người,màn đêm che phủ trong căn phòng nhỏ,mưa ào ạt trút xuống,gã nhìn ra khung cửa sổ,những giọt nước mưa nó đang chan hòa cùng thứ nước mà gã đang tạo ra trên hai khóe mắt..cái mà người đời gọi là..nước mắt!thôi nhìn mưa,gã nhắm nghiền hai mắt lại,cho nỗi đau lan tỏa từ mọi ngóc ngách của cơ thể,gã mơ màng,gã lang thang trong kí ức và cảm xúc của chính mình..những lúc ấy,là lúc mà gã sống thật,gã cảm thấy yên bình nhất,nhẹ lòng nhất,trong thế giới riêng đó của gã,không có sự đố kị,sự ganh ghét,tham vọng..gã tha hồ vẽ ra cuộc sống,những kí ức,những điều ngọt ngào cho riêng mình,và tất nhiên là không thể thiếu đi ngời mà gã yêu thương nhất..vợ!

gã lãm nhãm nói với chính mình…

Tao..tao..muốn sống …trong..đó..mãi.. mãi..!!

bên khung cửa sổ,mưa bớt hẳn,chỉ còn lấm tấm vài giọt mưa phùn phất phơi..đêm cô liêu,tiếng quạ cắt khúc,đám ma quái bên ngoài khung trời u ám,vẫy tay liên hồi…..thúc giục…

hai ngày sau,người ta tìm thấy xác gã trong căn phòng dơ bẩn bừa bộn….

tiếng đời..than..!!!!!!!!!

 

38,563 views
3 faves
2 comments
Uploaded on August 26, 2011
Taken on August 25, 2011