ThanhNgaArts
My original cyanotype ~ (c) Tanya Lambert
Saigon
Dược lăn lóc mãi trong đời mỹ thuật
Như chúng ta vui sướng trẻ trung sao
Gió bấc giục về nương tử rét
Bạn nghèo không sắm áo nhung tơ
Sương thu gội mãi trên vai giá
Ta lấ gì đây đắp dáng thơ.
by Thế Lữ
Poet extraordinaire
Lời Than Thở Của Nàng Mỹ Thuật
Em đứng em buồn cạnh khóm lau
Khóm lau than trước gió đêm thâu
Gió thâu khóc với trăng thâu lạnh
Ai biết tình quân em ở đâu?
Than ôi! Mới được mấy thu nay
Gặp gỡ tình quân giữa cảnh này
Là chốn em quen cười với gió
Với trăng, với nước, với mây bay...
Họa sĩ qua chơi lúc bấy giờ
Lòng em phơi phới trí ngây thơ
Em xinh em đẹp mà không biết
Không biết vì em ai ngẩn ngơ.
Lân la người khách lạ nên quen
Rồi ngón tay tình chằp mối duyên
Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên.
Em thấy chàng yêu mới nhớ ra
Tên em là Đẹp bạn em là
Bao nhiêu cảnh tượng muôn hình sắc
Ánh sáng, non sông, mây, cỏ hoa...
Em càng trang điểm để thêm xinh
Và để mầu tươi của ái tình
Điểm khắp bầu trời thêm vẻ đẹp
Hồ kia thêm biếc núi thêm xanh.
Hay đâu cơn gió lạ đâu đâu
Thổi lại cho em những mối sầu
Bạn ngọc thưa về em khoắc khoải
Cười nhưng phảng phất vẫn lo âu.
Rồi bỗng ngày kia em mới hay
Tình quân em đã chán nơi đây
Chàng đi theo dõi tơ duyên khác
Hỡi mộng lòng ơi! Ôi bóng mây!
Nay biết cùng ai ngỏ nỗi niềm
Tình quân không dám ở cùng em
Yêu nhau yêu cả trong gian khổ
Chàng hám vinh hoa mải miết tìm.
Như nàng Ngọc Nữ ở thiên thai
Tiếc mãi chàng Lưu vẫn luyến đời
Em đứng bên trường ân ái cũ
Rồi em than khóc, bạn tình ơi!
Rồi ánh trăng kia với gió thâu
Với gương hồ lạnh với ngàn lau
Với bao cảnh đẹp vui khi trước
Ủ rũ vì em nặng khối sầu.
Thế Lữ
Poet extraordinaire
Trả Lời
...
Tôi là một kẻ mơ màng
Yêu sống trong đời giản dị bình thường
Cùng với nàng Thơ tháng năm ca hát
Chúng tôi quen cảnh mịt mùng bát ngát
Của non cao, rừng cả, cảnh đìu hiu
Chốn đồng xa sương trắng chập chờn gieo
Hay cảnh rỡ ràng, bướm tung bay, chim vui hót.
Tôi nâng đàn, nâng cao lời dịu ngọt
Trông nước non thanh khiết chốn sơn thôn
Gửi tiếng tơ lòng và gửi cả tâm hồn
Cho hoa cỏ, cho gió mây, cho ánh sáng
Kề vai nhau ở trong trường mộng tưởng
Cùng tạo nên riêng một cảnh thiên đường
Đầy hương hoa cùng tình ái du dương.
Bỗng một hôm từ phương ngoài xa cách
Cơn gió phồn hoa thổi qua đời tịch mịch
Đem tới cho lòng ham muốn tung hoành
Giữa vinh hoa lộng lẫy của văn minh
Tôi khuyên Thơ tìm đến nơi thành thị
Khuyên chung sống trong cuộc đời mới mẻ
Nàng ngại ngùng, nhưng bởi đã quen chiều
Bạn tình thơ, nên nàng cũng ưng theo.
Rồi từ đó trên các đường rộn rã
Người ta thấy đôi thiếu niên bỡ ngỡ
Dắt tay nhau len lỏi bước đua chen
Và hiến cho đời đôi khúc đàn tiên
Đã ghi chép nơi gió sương tươi sáng
Nàng sung sướng vì thấy tôi sung sướng
Buổi đầu tiên chào đón tiếng hoan hô
Của khách giầu sang trong chốn kinh đô.
Nhưng nàng Thơ tôi là người cả thẹn
Không quen tiếng còi ô tô, chuông xe điện
Không quen màu sáng lạn đất vui chơi
Nên từng phen nàng thơ thẩn ngậm ngùi
Thương tiếc cảnh êm đềm non nước cũ
Gượng cười nói khi thấy tôi khuyên dỗ
Gượng vâng theo khi tôi giục hồn thơ
So giây đờn chung họa mấy lời ca
Đem nhau bước vào trường hoạt động
Tôi hăng hái muốn cùng ai vui sống
Mà vẫn đờn thơ mơ tưởng -- Nhưng than ôi!
Chẳng bao lâu, người tiên tử, bạn lòng tôi
Bỏ tôi lại với cảnh đầy gió bụi!
Nàng xa tôi để lánh xa thành thị
Để tránh nơi tôi mải miết đua ganh
Tiếng ồn ào nhộn nhịp đô thành
Đã che át tiếng du dương êm dịu
Của khúc tiên ca xa xăm trong trẻo
Cho nên tôi chán nản bấy lâu nay
Chiếc đờn lòng hờ hững bỏ trùng giây
Và để mặc tơ nhện sầu chăng phím
Tôi muốn tránh cảnh phồn hoa đã chiếm
Mất lòng tôi, tìm cho thấy bạn Ly-Tao
Nhưng non nước muôn trùng, em than khóc ở nơi nao
Ta biết hỏi ai! Hỡi tình nhân kiều diễm?
by Thế Lữ
Poet extraordinaire
Cây Đàn Muôn Điệu
Tôi là người bộ hành phiêu lãng
Đường trần gian vui ngược để vui chơi
Tìm cảm giác hay trong tiếng khóc câu cười
Trong lúc gian lao, trong giờ sung sướng
Khi phấn đấu cũng như hồi mơ tưởng
Tôi yêu đời cùng với cảnh lầm than
Cảnh thương tâm, ghê gớm, hay dịu dàng
Cảnh rực rỡ, ái ân, hay dữ dội.
Tôi chỉ là một khách tình si
Ham vẻ đẹp có muôn hình muôn thể
Mượn lấy bút nàng Ly-Tao tôi vẽ
Và mượn cây đàn ngàn phím tôi ca
Vẻ đẹp u trầm, đắm đuối, hay ngây thơ
Cũng như vẻ đẹp cao siêu hùng tráng
Của non nước, của thi văn, tư tưởng.
Dáng yêu kiều tha thướt khách giai nhân
Ánh tưng bừng linh họat nắng trời xuân
Vẻ sầu muộn âm thầm ngày mưa gió
Cảnh vĩ đại, sóng nghiêng trời, thác ngàn đổ
Nét mong manh, thấp thóang cánh hoa bay
Cảnh cơ hàn nơi nước đọng bùn lầy
Thú sáng lạn mơ hồ trong ảo mộng
Chí hăng hái đua ganh đời náo động
Tôi đều yêu, đều kiếm, đều say mê
Tôi sẵn lòng đau vì tiếng ai bi
Và cảm khái bởi những lời hăng hái.
Tôi ngợi ca với tiếng lòng phấn khởi
Tôi thở than cùng thiếu nữ bâng khuâng
Tôi véo von theo tiếng sáo lưng chừng
Tôi yên ủi với tiếng chuông huyền diệu.
Với nàng Thơ, tôi có đàn muôn điệu
Với nàng Thơ, tôi có bút muôn màu
Tôi muốn làm nhà nghệ sĩ nhiệm mầu
Lấy thanh sắc, lấy trần gian làm tài liệu.
by Thế Lữ
Poet extraordinaire
Lựa Tiếng Đàn
Trong nhà tranh một mình tôi than thở
Với cây đàn tập giấy. Những ai xa.
Sáng hôm nay sương biếc tỏa mờ mờ
Như hương khói đượm đầu cau mái rạ.
Ánh hồng tía rắc ngọc châu trên lá
Trời trong xanh chân trời đỏ hây hây
Tiếng chim xuân nhí nhảnh ở trong cây
Cảnh vui thế sao tôi còn buồn nữa?
Bởi vì gió ở đây trong trẻo quá
Tiếng đàn tâm réo rắt nẩy càng cao
Bởi vì đây duy có nàng Ly-Tao
Với bao nỗi tiếc thương hồi quá vãng.
Vẫn cùng tôi ở chung nhà bầu bạn
Tôi bùi ngùi âu yếm mối bi ai
Và để sầu tư mơn trớn lòng tôi
Nên cảnh đẹp lại thêm chiều mai mỉa.
Tôi muốn sống cuộc đời thi-sĩ
Để uống say nồng nhưng chỉ thấy chua cay
Tìm mộng vàng trên cảnh lộng trời mây
Mây thường biến, trời như lòng, tẻ ngắt.
Được lăn lóc mãi trong đời mỹ-thuật
Như chúng ta, vui sướng trẻ trung sao!
Chúng ta đi len lỏi giữa xôn xao
Và cười cợt ở trong luồng gió bụi.
Đập vang gót trên bờ hè vắng lặng
Rủ nhau xem vẻ đẹp của lầm than
Thấy hình tiên ngay giữa đám trần gian
Và tô thắm lên những màu u ám.
Thôi hãy để giọng buồn thương ta thán
Cho chúng ta là một bọn nhạc công
Trăm ngàn năm nẩy mãi sợi tơ lòng
Ca những khúc sầu vui, tình thiên hạ.
Chán nản ư? Hỡi ai đừng than thở
Cứ im đi rồi bảo cho tôi hay
Lựa giọng buồn, tôi sẽ vặn trầm giây
Và gọi gió, gọi thông, lên tiếng họa
Nỗi buồn sẽ theo mây mờ mịt tỏa
Bạn hữu ơi, cất tiếng ta cười chung
Để cho tôi được chút vui cùng.
by Thế Lữ
Poet extraordinaire
Vẻ Đẹp Thoáng Qua
Hôm qua đi hái mấy vần thơ
Ở mãi vườn tiên cảnh bồng lai
Cảnh tĩnh trông hoa chim mách lẻo
Gió đào mơn trớn liễu buông tơ.
Nước ma't hơi thu thắm sắc trời
Trời xanh, xanh ngắt đượm hồng phai
Ái ân, bờ cỏ ôm chân trúc
Sau trúc, ô kìa, xiêm áo ai?
Rẽ lá, thi nhân bước lại bên
Mấy vòng sóng gợn mặt hồ yên
Nhởn nhơ vùng vẫy nàng thơ tắm
Dưới khóm hoa quỳnh lá biếc xen.
Hồ trong như ngọc tẩm thân ngà
Lồ lộ da tiên thô sắc hoa
Mĩm miệng anh đào tan tác rụng
Tóc buông vờn mặt nước say sưa.
Say sưa người khách lạ bồng lai
Giận lũ chim kia khúc khích cười
Van khẽ gió đừng vi vút nữa
Nhưng mà chim, gió có nghe ai.
Lời oanh trên liễu, yến bên hồng
Hạc ở trong không, phụng dưới tùng
Bỗng chốc cùng nhau cao tiếng họa
Đờn tiên rộn rã khắp tiên cung.
Hoa lá cùng bay bướm lượn qua
Người tiên biến mất, khách trông ra
Mặt hồ nước phẳng nghiêm như giận
Một áng hương tan, khói tỏa mờ.
by The^'-Lu'~
Poet extraordinaire
Tiếng hát trong như nước ngọc tuyền
Êm như hơi gió thoảng cung tiên
Cao như thông vút buồn như liễu
Nước lặng mây ngừng ta đứng yên.
by THE^'-LU'~
Poet extraordinaire
...
Du'o'.c la(n lo'c ma~i trong do'`i my~ thua^.t
Nhu' chu'ng ta vui su'o''ng tre? trung sao
Chu'ng ta di len lo?i giu'~a xo^n xao
Va` cu'o'`i co't. o'? trong luo^`ng gio' bu.i.
by The^'-Lu'~
Poet extraordinaire
Nhan Sa('c
Tro'`i co' nhu'~ng buo^?i bi`nh minh e^m la(.ng
Pha^'n ho^`ng non pho'n pho''t gia?i cha^n ma^y
Nhu'ng co^ em co' do^i ma' ha^y ha^y
La`m phai nha.t ca? ma`u tu'o'i buo^?i sa'ng.
Tro'`i co' nhu'~ng gia?i ma^y huye^`n tha^'p thoa'ng
Nhu' va^'n vu'o'ng lu'u luye^'n quye^.n lo`ng ai
Nhu'~ng khi co^ buo^ng a'ng to'c ma^y da`i
Cho tay gio' lu'o''t be^n the^`m mo'n tro''n
Lo`ng ta cu~ng chuye^?n theo la`n so'ng lu'o'n.
Da~ bie^'t bao phen nhu'~ng buo^?i chie^`u thu
Ta ba^ng khua^ng ti`m ca?nh mo^.ng be^n ho^`
Nhu+ng ta chi? tie^'c khi ngo^`i la(.ng nga('m
Do^i ma('t co^ em nhu' say, nhu' da('m
Nhu' buo^`n in hi`nh a?nh gia^'c mo' xa.
Vu'o'`n tra^`n gian, du` tha^u go'p ca? muo^n hoa
La^'y mo^.t ne't cu'o'`i mu'`ng chim vo''i gio'
Cu~ng kho^ng tha('m tu'o'i, say su'a, ru'.c ro'~
Ba(`ng khi co^ he' ca(.p mo^i xua^n
Ma` la? lo'i cu'o'`i co'.t vo''i do^ng qua^n.
Nhu'ng em o'i, ve? xanh tu'o'i trong tro'`i da^'t
Tuy de^'n ha.n u ta`n, song cha(?ng ma^'t
Do^ng qua, la.i tha^'y xua^n sang
Co`n ve? de.p giai nha^n, da('m duo^'i ro'~ ra`ng
Go^m nhu'~ng a'ng tinh hoa bao ca?nh sa('c
Pha?i da^u cu~ng la^u be^`n nhu' non nu'o''c
Mo^.t nga`y kia, em nga('m la.i dung nhan
Em se~ cu`ng ta buo^`n tra'ch tho'`i gian
Tie^'c ca?nh vui qua, tie^'c ma`u ru'.c ro'~
Cu?a xua^n do'`i nga`n na(m kho^ng ve^` nu'~a.
Va^.y thi` ye^u di, vui ma~i, ba.n lo`ng oi!
De^? khi a'nh quang minh soi ma' ho^`ng phai
Tha^'y a'ng to'c die^?m thu'a ma`u su'o'ng ba.c
Tha^'y ne't tha('m mie^.ng hoa da^`n da~ nha.t
Nu'o''c ho^` thu do^i ma('t da~ mo'`
Em va^~n co`n giu'~ du'o'.c ta^'m lo`ng xu'a
Vi`, em oi, khi na(.ng mang ti`nh a'i
Thi` xua^n sa('c na('ng su'o'ng tuy da^`u gia~i
Nga`y xua^n xanh khe kha('t vo^ ti`nh qua
Nhu'ng lo`ng xua^n muo^n tuo^?i va^~n kho^ng gia`.
by The^'-Lu'~
Poet extraordinaire
Mưa Mùa Hạ
Mu'a mu`a mu'a Saigon
Mu'a sa’ng tru'a mu'a chie^`u va` mu'a de^m
Mu'a de^m tu'`ng giot. bu'o'’c ai tre^n du'o'`ng
Mu'a mai tu'`ng so'i. to’c ma^y ma^y ho^`ng
Co'n mu'a mu`a ha. no^`ng na`n
Em di ta` a’o phie^u bo^`ng tro'`i cao
Em sang tu'` na(‘ng thu'o'? na`o
Ho^m nay xin ta(ng. mu'a da^`u mu`a mu'a
Mu`a mu'a mu'a Saigon mu'a
Mu'a pho^’ vai mu'a me^`m ba`n tay em
Do^i tay mu`a ha. pho^’ mu'a to^i ti`m
Le^nh de^nh tu'`ng ngon. gio’ bay xa ga^`n
Mu'a mu`a mu'a Saigon mu'a
Em du'’ng be^n hie^n nha` cho'` mu'a qua
Mu'a xa mo'` mit. a’o em phai nho`a
Kho^ng gian co`n lai. chu’t hu'o'ng nha^n tu'`
Mu'a nhu' tu'`ng giot. ru'o'.u ho'`
De^m trong tha`nh pho^’ ai cho'` cho'` ai
Mu'a thu'a tu'a. a’o lua. tro'`i
O^m quanh da thit. cha^n ngu'o'`i ngu'o'`i qua
Mu'a la` na(‘ng vo^ thu'o'`ng
Mu'a mu`a mu'a Saigon mu'a
Nghe tie^’ng mu'a tre^n da`n ba`n tay em
Mu'a nghe tu'` do^. tra’i tim em buo^`n
Xa xa(m du'o'`ng la. tie^’ng mu'a mu'a chi`m.
Nhạc và lời: Trịnh Công Sơn
Tiếng Sáo Thiên Thai
Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi
Bên rừng thổi sáo một hai kim đồng
Tiếng đưa hiu hắt bên lòng
Buồn ơi, xa vắng mênh mông là buồn
Tiên nga tóc xõa bên nguồn
Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu
Mây hồng ngừng lại sau đèo
Mình cây nắng nhuộm bóng chiều không đi
Trời cao xanh ngắt, ô kìa
Hai con hạc trắng bay về bồng lai
Theo chim tiếng sáo lên khơi
Lại theo giòng suối bên người tiên nga
Khi cao vút tận mây mờ
Khi gần vắt vẻo bên bờ cây xanh
Êm như lọt tiếng tơ tình
Đẹp như Ngọc Nữ uốn mình trong không
Thiên thai thoảng gió mơ màng
Ngọc Chân buồn tưởng tiếng lòng xa bay.
Tiếng Trúc Tuyệt Vời
Tiếng trúc thổi đâu đây
Cớ sao mà réo rắt!
Lơ lững cao đưa tận lưng trời xanh ngắt
Mây bay... gió quyến mây bay...
Tiếng vi vút như khuyên can, như dìu dặt
Như hắt hiu cùng hơi gió heo may.
Ánh chiều thu
Lướt mặt hồ thu
Sương hồng lam nhẹ lan trên sóng biếc
Rặng lau già xao xác tiếng reo khô
Như khua động nỗi nhớ nhung thương tiếc
Trong lòng người lữ khách đứng bên hồ.
Cô em xinh buồn đứng bên hồ
Nghiêng tựa mình cây dáng thẩn thơ
Mà sắc đẹp rỡ ràng rồi sẽ tắt
Như bóng chiều dần khuất dưới chân trời.
Cho nên cô nghe tiếng trúc tuyệt vời
Thổn thức với lòng cô thổn thức
Man mác với lòng cô man mác
Cô để tâm hồn tê tái bâng khuâng.
Ta muốn nâng
Tấm khăn hồng lau mắt lệ cho ai
Vì ta sợ má đào kia phai
Cũng như ta đã ca
Khuyên ngày vui trở lại
Cùng với ánh quang minh còn mãi
Cho người vui cảnh quên hồn thức thao.
Tiếng Gọi Bên Sông
...
Tiếng hát trong như nước ngọc tuyền
Êm như hơi gió thoảng cung tiên
Cao như thông vút, buồn như liễu
Nước lặng mây ngừng ta đứng yên.
Chinh phụ trong dạ nhường tê tái
Quay gót ta buồn trông trở lại
Đường vẫn còn xa còn phải đi
Song le tiếng hát bên sông gọi.
Đi đâu vội bấy hỡi ai ơi
Mà để cho nhau luống ngậm ngùi
Em trẻ em son em lại đẹp
Sang đây chung hát khúc ca vui.
Hỡi khách sang đây với bạn tình
Vui đi! Đời người mấv xuân xanh
Ưu tư chi để sầu mây nước
Kìa cánh hoa đua rỡn trước cành.
Tiếng ái ân kia réo rắt hoài
Mà lời mây nước giục bên tai
Đau lòng rứt mối tơ vương vấn
Nước mắt đầu tiên lã chã rơi.
Mà chưng ta cũng biết yêu đương
Mà cuộc tình duyên gặp giữa đường
Trong lúc non sông mờ cát bụi
Phải đâu là hội kết uyên ương!
Âm thầm từ giã cô thôn nữ
Cô đứng bên sông không hát nữa
Lòng ta thổn thức còn đê mê
Nhịp với lòng ai nhường than thở?
Âm thầm ta lại bảo cô rằng
Mặt đất mênh mông biết mấy chừng
Em có yêu ta thì gắng đợi
Đem lòng mà gửi lên cung trăng.
Ở chốn đường khơi ta nhớ em
Thì lòng ta sẽ hóa ra chim
Bay lên lưu luyến bên cung nguyệt
Sẽ ngỏ cho nhau thấu nỗi niềm.
Ta đi theo đuổi bước tương lai
Để lại bên sông kẻ ngậm ngùi
Chí nặng bốn phương trời nước rộng
Từ nay thêm bận nỗi thương ai!
Thế Lữ
Poet Extraordinare
My original cyanotype ~ (c) Tanya Lambert
Saigon
Dược lăn lóc mãi trong đời mỹ thuật
Như chúng ta vui sướng trẻ trung sao
Gió bấc giục về nương tử rét
Bạn nghèo không sắm áo nhung tơ
Sương thu gội mãi trên vai giá
Ta lấ gì đây đắp dáng thơ.
by Thế Lữ
Poet extraordinaire
Lời Than Thở Của Nàng Mỹ Thuật
Em đứng em buồn cạnh khóm lau
Khóm lau than trước gió đêm thâu
Gió thâu khóc với trăng thâu lạnh
Ai biết tình quân em ở đâu?
Than ôi! Mới được mấy thu nay
Gặp gỡ tình quân giữa cảnh này
Là chốn em quen cười với gió
Với trăng, với nước, với mây bay...
Họa sĩ qua chơi lúc bấy giờ
Lòng em phơi phới trí ngây thơ
Em xinh em đẹp mà không biết
Không biết vì em ai ngẩn ngơ.
Lân la người khách lạ nên quen
Rồi ngón tay tình chằp mối duyên
Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên.
Em thấy chàng yêu mới nhớ ra
Tên em là Đẹp bạn em là
Bao nhiêu cảnh tượng muôn hình sắc
Ánh sáng, non sông, mây, cỏ hoa...
Em càng trang điểm để thêm xinh
Và để mầu tươi của ái tình
Điểm khắp bầu trời thêm vẻ đẹp
Hồ kia thêm biếc núi thêm xanh.
Hay đâu cơn gió lạ đâu đâu
Thổi lại cho em những mối sầu
Bạn ngọc thưa về em khoắc khoải
Cười nhưng phảng phất vẫn lo âu.
Rồi bỗng ngày kia em mới hay
Tình quân em đã chán nơi đây
Chàng đi theo dõi tơ duyên khác
Hỡi mộng lòng ơi! Ôi bóng mây!
Nay biết cùng ai ngỏ nỗi niềm
Tình quân không dám ở cùng em
Yêu nhau yêu cả trong gian khổ
Chàng hám vinh hoa mải miết tìm.
Như nàng Ngọc Nữ ở thiên thai
Tiếc mãi chàng Lưu vẫn luyến đời
Em đứng bên trường ân ái cũ
Rồi em than khóc, bạn tình ơi!
Rồi ánh trăng kia với gió thâu
Với gương hồ lạnh với ngàn lau
Với bao cảnh đẹp vui khi trước
Ủ rũ vì em nặng khối sầu.
Thế Lữ
Poet extraordinaire
Trả Lời
...
Tôi là một kẻ mơ màng
Yêu sống trong đời giản dị bình thường
Cùng với nàng Thơ tháng năm ca hát
Chúng tôi quen cảnh mịt mùng bát ngát
Của non cao, rừng cả, cảnh đìu hiu
Chốn đồng xa sương trắng chập chờn gieo
Hay cảnh rỡ ràng, bướm tung bay, chim vui hót.
Tôi nâng đàn, nâng cao lời dịu ngọt
Trông nước non thanh khiết chốn sơn thôn
Gửi tiếng tơ lòng và gửi cả tâm hồn
Cho hoa cỏ, cho gió mây, cho ánh sáng
Kề vai nhau ở trong trường mộng tưởng
Cùng tạo nên riêng một cảnh thiên đường
Đầy hương hoa cùng tình ái du dương.
Bỗng một hôm từ phương ngoài xa cách
Cơn gió phồn hoa thổi qua đời tịch mịch
Đem tới cho lòng ham muốn tung hoành
Giữa vinh hoa lộng lẫy của văn minh
Tôi khuyên Thơ tìm đến nơi thành thị
Khuyên chung sống trong cuộc đời mới mẻ
Nàng ngại ngùng, nhưng bởi đã quen chiều
Bạn tình thơ, nên nàng cũng ưng theo.
Rồi từ đó trên các đường rộn rã
Người ta thấy đôi thiếu niên bỡ ngỡ
Dắt tay nhau len lỏi bước đua chen
Và hiến cho đời đôi khúc đàn tiên
Đã ghi chép nơi gió sương tươi sáng
Nàng sung sướng vì thấy tôi sung sướng
Buổi đầu tiên chào đón tiếng hoan hô
Của khách giầu sang trong chốn kinh đô.
Nhưng nàng Thơ tôi là người cả thẹn
Không quen tiếng còi ô tô, chuông xe điện
Không quen màu sáng lạn đất vui chơi
Nên từng phen nàng thơ thẩn ngậm ngùi
Thương tiếc cảnh êm đềm non nước cũ
Gượng cười nói khi thấy tôi khuyên dỗ
Gượng vâng theo khi tôi giục hồn thơ
So giây đờn chung họa mấy lời ca
Đem nhau bước vào trường hoạt động
Tôi hăng hái muốn cùng ai vui sống
Mà vẫn đờn thơ mơ tưởng -- Nhưng than ôi!
Chẳng bao lâu, người tiên tử, bạn lòng tôi
Bỏ tôi lại với cảnh đầy gió bụi!
Nàng xa tôi để lánh xa thành thị
Để tránh nơi tôi mải miết đua ganh
Tiếng ồn ào nhộn nhịp đô thành
Đã che át tiếng du dương êm dịu
Của khúc tiên ca xa xăm trong trẻo
Cho nên tôi chán nản bấy lâu nay
Chiếc đờn lòng hờ hững bỏ trùng giây
Và để mặc tơ nhện sầu chăng phím
Tôi muốn tránh cảnh phồn hoa đã chiếm
Mất lòng tôi, tìm cho thấy bạn Ly-Tao
Nhưng non nước muôn trùng, em than khóc ở nơi nao
Ta biết hỏi ai! Hỡi tình nhân kiều diễm?
by Thế Lữ
Poet extraordinaire
Cây Đàn Muôn Điệu
Tôi là người bộ hành phiêu lãng
Đường trần gian vui ngược để vui chơi
Tìm cảm giác hay trong tiếng khóc câu cười
Trong lúc gian lao, trong giờ sung sướng
Khi phấn đấu cũng như hồi mơ tưởng
Tôi yêu đời cùng với cảnh lầm than
Cảnh thương tâm, ghê gớm, hay dịu dàng
Cảnh rực rỡ, ái ân, hay dữ dội.
Tôi chỉ là một khách tình si
Ham vẻ đẹp có muôn hình muôn thể
Mượn lấy bút nàng Ly-Tao tôi vẽ
Và mượn cây đàn ngàn phím tôi ca
Vẻ đẹp u trầm, đắm đuối, hay ngây thơ
Cũng như vẻ đẹp cao siêu hùng tráng
Của non nước, của thi văn, tư tưởng.
Dáng yêu kiều tha thướt khách giai nhân
Ánh tưng bừng linh họat nắng trời xuân
Vẻ sầu muộn âm thầm ngày mưa gió
Cảnh vĩ đại, sóng nghiêng trời, thác ngàn đổ
Nét mong manh, thấp thóang cánh hoa bay
Cảnh cơ hàn nơi nước đọng bùn lầy
Thú sáng lạn mơ hồ trong ảo mộng
Chí hăng hái đua ganh đời náo động
Tôi đều yêu, đều kiếm, đều say mê
Tôi sẵn lòng đau vì tiếng ai bi
Và cảm khái bởi những lời hăng hái.
Tôi ngợi ca với tiếng lòng phấn khởi
Tôi thở than cùng thiếu nữ bâng khuâng
Tôi véo von theo tiếng sáo lưng chừng
Tôi yên ủi với tiếng chuông huyền diệu.
Với nàng Thơ, tôi có đàn muôn điệu
Với nàng Thơ, tôi có bút muôn màu
Tôi muốn làm nhà nghệ sĩ nhiệm mầu
Lấy thanh sắc, lấy trần gian làm tài liệu.
by Thế Lữ
Poet extraordinaire
Lựa Tiếng Đàn
Trong nhà tranh một mình tôi than thở
Với cây đàn tập giấy. Những ai xa.
Sáng hôm nay sương biếc tỏa mờ mờ
Như hương khói đượm đầu cau mái rạ.
Ánh hồng tía rắc ngọc châu trên lá
Trời trong xanh chân trời đỏ hây hây
Tiếng chim xuân nhí nhảnh ở trong cây
Cảnh vui thế sao tôi còn buồn nữa?
Bởi vì gió ở đây trong trẻo quá
Tiếng đàn tâm réo rắt nẩy càng cao
Bởi vì đây duy có nàng Ly-Tao
Với bao nỗi tiếc thương hồi quá vãng.
Vẫn cùng tôi ở chung nhà bầu bạn
Tôi bùi ngùi âu yếm mối bi ai
Và để sầu tư mơn trớn lòng tôi
Nên cảnh đẹp lại thêm chiều mai mỉa.
Tôi muốn sống cuộc đời thi-sĩ
Để uống say nồng nhưng chỉ thấy chua cay
Tìm mộng vàng trên cảnh lộng trời mây
Mây thường biến, trời như lòng, tẻ ngắt.
Được lăn lóc mãi trong đời mỹ-thuật
Như chúng ta, vui sướng trẻ trung sao!
Chúng ta đi len lỏi giữa xôn xao
Và cười cợt ở trong luồng gió bụi.
Đập vang gót trên bờ hè vắng lặng
Rủ nhau xem vẻ đẹp của lầm than
Thấy hình tiên ngay giữa đám trần gian
Và tô thắm lên những màu u ám.
Thôi hãy để giọng buồn thương ta thán
Cho chúng ta là một bọn nhạc công
Trăm ngàn năm nẩy mãi sợi tơ lòng
Ca những khúc sầu vui, tình thiên hạ.
Chán nản ư? Hỡi ai đừng than thở
Cứ im đi rồi bảo cho tôi hay
Lựa giọng buồn, tôi sẽ vặn trầm giây
Và gọi gió, gọi thông, lên tiếng họa
Nỗi buồn sẽ theo mây mờ mịt tỏa
Bạn hữu ơi, cất tiếng ta cười chung
Để cho tôi được chút vui cùng.
by Thế Lữ
Poet extraordinaire
Vẻ Đẹp Thoáng Qua
Hôm qua đi hái mấy vần thơ
Ở mãi vườn tiên cảnh bồng lai
Cảnh tĩnh trông hoa chim mách lẻo
Gió đào mơn trớn liễu buông tơ.
Nước ma't hơi thu thắm sắc trời
Trời xanh, xanh ngắt đượm hồng phai
Ái ân, bờ cỏ ôm chân trúc
Sau trúc, ô kìa, xiêm áo ai?
Rẽ lá, thi nhân bước lại bên
Mấy vòng sóng gợn mặt hồ yên
Nhởn nhơ vùng vẫy nàng thơ tắm
Dưới khóm hoa quỳnh lá biếc xen.
Hồ trong như ngọc tẩm thân ngà
Lồ lộ da tiên thô sắc hoa
Mĩm miệng anh đào tan tác rụng
Tóc buông vờn mặt nước say sưa.
Say sưa người khách lạ bồng lai
Giận lũ chim kia khúc khích cười
Van khẽ gió đừng vi vút nữa
Nhưng mà chim, gió có nghe ai.
Lời oanh trên liễu, yến bên hồng
Hạc ở trong không, phụng dưới tùng
Bỗng chốc cùng nhau cao tiếng họa
Đờn tiên rộn rã khắp tiên cung.
Hoa lá cùng bay bướm lượn qua
Người tiên biến mất, khách trông ra
Mặt hồ nước phẳng nghiêm như giận
Một áng hương tan, khói tỏa mờ.
by The^'-Lu'~
Poet extraordinaire
Tiếng hát trong như nước ngọc tuyền
Êm như hơi gió thoảng cung tiên
Cao như thông vút buồn như liễu
Nước lặng mây ngừng ta đứng yên.
by THE^'-LU'~
Poet extraordinaire
...
Du'o'.c la(n lo'c ma~i trong do'`i my~ thua^.t
Nhu' chu'ng ta vui su'o''ng tre? trung sao
Chu'ng ta di len lo?i giu'~a xo^n xao
Va` cu'o'`i co't. o'? trong luo^`ng gio' bu.i.
by The^'-Lu'~
Poet extraordinaire
Nhan Sa('c
Tro'`i co' nhu'~ng buo^?i bi`nh minh e^m la(.ng
Pha^'n ho^`ng non pho'n pho''t gia?i cha^n ma^y
Nhu'ng co^ em co' do^i ma' ha^y ha^y
La`m phai nha.t ca? ma`u tu'o'i buo^?i sa'ng.
Tro'`i co' nhu'~ng gia?i ma^y huye^`n tha^'p thoa'ng
Nhu' va^'n vu'o'ng lu'u luye^'n quye^.n lo`ng ai
Nhu'~ng khi co^ buo^ng a'ng to'c ma^y da`i
Cho tay gio' lu'o''t be^n the^`m mo'n tro''n
Lo`ng ta cu~ng chuye^?n theo la`n so'ng lu'o'n.
Da~ bie^'t bao phen nhu'~ng buo^?i chie^`u thu
Ta ba^ng khua^ng ti`m ca?nh mo^.ng be^n ho^`
Nhu+ng ta chi? tie^'c khi ngo^`i la(.ng nga('m
Do^i ma('t co^ em nhu' say, nhu' da('m
Nhu' buo^`n in hi`nh a?nh gia^'c mo' xa.
Vu'o'`n tra^`n gian, du` tha^u go'p ca? muo^n hoa
La^'y mo^.t ne't cu'o'`i mu'`ng chim vo''i gio'
Cu~ng kho^ng tha('m tu'o'i, say su'a, ru'.c ro'~
Ba(`ng khi co^ he' ca(.p mo^i xua^n
Ma` la? lo'i cu'o'`i co'.t vo''i do^ng qua^n.
Nhu'ng em o'i, ve? xanh tu'o'i trong tro'`i da^'t
Tuy de^'n ha.n u ta`n, song cha(?ng ma^'t
Do^ng qua, la.i tha^'y xua^n sang
Co`n ve? de.p giai nha^n, da('m duo^'i ro'~ ra`ng
Go^m nhu'~ng a'ng tinh hoa bao ca?nh sa('c
Pha?i da^u cu~ng la^u be^`n nhu' non nu'o''c
Mo^.t nga`y kia, em nga('m la.i dung nhan
Em se~ cu`ng ta buo^`n tra'ch tho'`i gian
Tie^'c ca?nh vui qua, tie^'c ma`u ru'.c ro'~
Cu?a xua^n do'`i nga`n na(m kho^ng ve^` nu'~a.
Va^.y thi` ye^u di, vui ma~i, ba.n lo`ng oi!
De^? khi a'nh quang minh soi ma' ho^`ng phai
Tha^'y a'ng to'c die^?m thu'a ma`u su'o'ng ba.c
Tha^'y ne't tha('m mie^.ng hoa da^`n da~ nha.t
Nu'o''c ho^` thu do^i ma('t da~ mo'`
Em va^~n co`n giu'~ du'o'.c ta^'m lo`ng xu'a
Vi`, em oi, khi na(.ng mang ti`nh a'i
Thi` xua^n sa('c na('ng su'o'ng tuy da^`u gia~i
Nga`y xua^n xanh khe kha('t vo^ ti`nh qua
Nhu'ng lo`ng xua^n muo^n tuo^?i va^~n kho^ng gia`.
by The^'-Lu'~
Poet extraordinaire
Mưa Mùa Hạ
Mu'a mu`a mu'a Saigon
Mu'a sa’ng tru'a mu'a chie^`u va` mu'a de^m
Mu'a de^m tu'`ng giot. bu'o'’c ai tre^n du'o'`ng
Mu'a mai tu'`ng so'i. to’c ma^y ma^y ho^`ng
Co'n mu'a mu`a ha. no^`ng na`n
Em di ta` a’o phie^u bo^`ng tro'`i cao
Em sang tu'` na(‘ng thu'o'? na`o
Ho^m nay xin ta(ng. mu'a da^`u mu`a mu'a
Mu`a mu'a mu'a Saigon mu'a
Mu'a pho^’ vai mu'a me^`m ba`n tay em
Do^i tay mu`a ha. pho^’ mu'a to^i ti`m
Le^nh de^nh tu'`ng ngon. gio’ bay xa ga^`n
Mu'a mu`a mu'a Saigon mu'a
Em du'’ng be^n hie^n nha` cho'` mu'a qua
Mu'a xa mo'` mit. a’o em phai nho`a
Kho^ng gian co`n lai. chu’t hu'o'ng nha^n tu'`
Mu'a nhu' tu'`ng giot. ru'o'.u ho'`
De^m trong tha`nh pho^’ ai cho'` cho'` ai
Mu'a thu'a tu'a. a’o lua. tro'`i
O^m quanh da thit. cha^n ngu'o'`i ngu'o'`i qua
Mu'a la` na(‘ng vo^ thu'o'`ng
Mu'a mu`a mu'a Saigon mu'a
Nghe tie^’ng mu'a tre^n da`n ba`n tay em
Mu'a nghe tu'` do^. tra’i tim em buo^`n
Xa xa(m du'o'`ng la. tie^’ng mu'a mu'a chi`m.
Nhạc và lời: Trịnh Công Sơn
Tiếng Sáo Thiên Thai
Ánh xuân lướt cỏ xuân tươi
Bên rừng thổi sáo một hai kim đồng
Tiếng đưa hiu hắt bên lòng
Buồn ơi, xa vắng mênh mông là buồn
Tiên nga tóc xõa bên nguồn
Hàng tùng rủ rỉ trên cồn đìu hiu
Mây hồng ngừng lại sau đèo
Mình cây nắng nhuộm bóng chiều không đi
Trời cao xanh ngắt, ô kìa
Hai con hạc trắng bay về bồng lai
Theo chim tiếng sáo lên khơi
Lại theo giòng suối bên người tiên nga
Khi cao vút tận mây mờ
Khi gần vắt vẻo bên bờ cây xanh
Êm như lọt tiếng tơ tình
Đẹp như Ngọc Nữ uốn mình trong không
Thiên thai thoảng gió mơ màng
Ngọc Chân buồn tưởng tiếng lòng xa bay.
Tiếng Trúc Tuyệt Vời
Tiếng trúc thổi đâu đây
Cớ sao mà réo rắt!
Lơ lững cao đưa tận lưng trời xanh ngắt
Mây bay... gió quyến mây bay...
Tiếng vi vút như khuyên can, như dìu dặt
Như hắt hiu cùng hơi gió heo may.
Ánh chiều thu
Lướt mặt hồ thu
Sương hồng lam nhẹ lan trên sóng biếc
Rặng lau già xao xác tiếng reo khô
Như khua động nỗi nhớ nhung thương tiếc
Trong lòng người lữ khách đứng bên hồ.
Cô em xinh buồn đứng bên hồ
Nghiêng tựa mình cây dáng thẩn thơ
Mà sắc đẹp rỡ ràng rồi sẽ tắt
Như bóng chiều dần khuất dưới chân trời.
Cho nên cô nghe tiếng trúc tuyệt vời
Thổn thức với lòng cô thổn thức
Man mác với lòng cô man mác
Cô để tâm hồn tê tái bâng khuâng.
Ta muốn nâng
Tấm khăn hồng lau mắt lệ cho ai
Vì ta sợ má đào kia phai
Cũng như ta đã ca
Khuyên ngày vui trở lại
Cùng với ánh quang minh còn mãi
Cho người vui cảnh quên hồn thức thao.
Tiếng Gọi Bên Sông
...
Tiếng hát trong như nước ngọc tuyền
Êm như hơi gió thoảng cung tiên
Cao như thông vút, buồn như liễu
Nước lặng mây ngừng ta đứng yên.
Chinh phụ trong dạ nhường tê tái
Quay gót ta buồn trông trở lại
Đường vẫn còn xa còn phải đi
Song le tiếng hát bên sông gọi.
Đi đâu vội bấy hỡi ai ơi
Mà để cho nhau luống ngậm ngùi
Em trẻ em son em lại đẹp
Sang đây chung hát khúc ca vui.
Hỡi khách sang đây với bạn tình
Vui đi! Đời người mấv xuân xanh
Ưu tư chi để sầu mây nước
Kìa cánh hoa đua rỡn trước cành.
Tiếng ái ân kia réo rắt hoài
Mà lời mây nước giục bên tai
Đau lòng rứt mối tơ vương vấn
Nước mắt đầu tiên lã chã rơi.
Mà chưng ta cũng biết yêu đương
Mà cuộc tình duyên gặp giữa đường
Trong lúc non sông mờ cát bụi
Phải đâu là hội kết uyên ương!
Âm thầm từ giã cô thôn nữ
Cô đứng bên sông không hát nữa
Lòng ta thổn thức còn đê mê
Nhịp với lòng ai nhường than thở?
Âm thầm ta lại bảo cô rằng
Mặt đất mênh mông biết mấy chừng
Em có yêu ta thì gắng đợi
Đem lòng mà gửi lên cung trăng.
Ở chốn đường khơi ta nhớ em
Thì lòng ta sẽ hóa ra chim
Bay lên lưu luyến bên cung nguyệt
Sẽ ngỏ cho nhau thấu nỗi niềm.
Ta đi theo đuổi bước tương lai
Để lại bên sông kẻ ngậm ngùi
Chí nặng bốn phương trời nước rộng
Từ nay thêm bận nỗi thương ai!
Thế Lữ
Poet Extraordinare