文傑 A kiệt .a.k.a Christ
Em là mây ... Anh là đá
- Nếu có kiếp sau, em muốn là mây.
- Vậy thì anh sẽ là đá.
- Những viên đá để nước cuốn đi hở anh?
- Không! Những tảng đá to, vững chải ven bờ biển.
- Những tảng đá to mà anh và em đang ngồi lên đó sao?
- Ừ … Chính nó.
Nụ cười trẻ thơ vang lên … Sóng dạt dào lon ton chạy vào bờ tránh cá dữ, đập vào từng mảng đá làm lung lay ướt lai quần hai đứa. Một phút đùa giỡn, sóng lại về với biển.
- Sao anh thích là đá vậy?
- Vì em là mây, trôi khắp thế gian. Anh sẽ đứng yên một chỗ, chờ em quay lại. Anh sẽ tìm thấy em…
- Và em cũng sẽ nhìn thấy anh. (Hì)
Tiếng cười khúch khích len lõi vào từng ngọn gió. Ánh nắng làm hồng đôi má em. Ánh nắng làm da anh thêm săn chắc. Em và anh – hai người con của biển, lớn lên cùng tiếng sóng, cùng cái lưới, cái chài, con cua, con mực. .. Và rồi nắng biển không còn dịp rọi vào đôi mắt em long lanh, đôi mi em cong mềm. Má em vẫn hồng, màu hồng nơi xứ sở xa xôi.
- Dù thế nào anh vẫn là đá, đợi em quay trở về, đúng không anh?
Một cái gật đầu thật mạnh. Một hàm răng trắng nơi khoé môi mở rộng. Anh trao cho em một niềm tin yêu và cả sự hy vọng.
Thời gian khẽ nhịp nhàng theo từng làn sóng vỗ. Em không cần nhẩm tính. Em không cần giơ tay đếm. Em chỉ cần mườn tượng ra một con số. 6 năm! Sáu năm tròn, em đã không gặp anh. Cái gật đầu của anh còn mãi trong trí nhớ em. Ngày hôm nay của em sống bằng ký ức của ngày hôm qua. Em cộng tuổi mình vào đó: 12 + 6 =18. Em cộng thêm 2 vào tuổi em thì ra con tuổi của anh. 20! Một con số thật tròn trịa.
Em không sinh ra ở biển. Nhưng một thời thơ ấu của em là ở đó. Nơi có ngoại và có anh. Ngoại mất, em về với ba, với mẹ và với hai chị. Máy bay cất đôi cánh vững chãi, xoành xoạch động cơ hướng lên bầu trời, những áng mây trong trẻo bao bọc xung quanh em. Chưa bao giờ em gần mây đến thế. Cớ sao lòng em lạc lõng quá! Em tự nhủ thầm để trấn an bản thân: Nơi biển, có tảng đá to, có một chàng trai đang ngóng lên bầu trời, nhìn mây trôi, nơi đó có em.
Vùng đất lạ có bốn người thân. Nơi ấy vẫn có mây. Mây vẫn trong và vẫn trôi lơ lửng. Nơi ấy em có bạn. Bạn rất xinh và cũng rất sang. Nhưng nơi ấy không có biển và chẳng có anh. Em cười ngất ngây giữa ánh sang phồn hoa, giữa thú vui của nhiều đứa bạn cùng chung lứa tuổi để rồi khi đêm khuya lạnh lẽo cất bước gõ cửa vào nhà, môi em được liếm lại vị mặn của nước biển. Mười hai năm thơ ấu, nước biển đã thấm vào nước mắt em. Em sợ mình khóc hết nước mắt, sẽ không còn vị mặn cho đôi môi, sẽ không còn gì minh chứng rằng em đã từng sống với biển. Em tiết kiệm nước mắt ban ngày, chờ màn đêm buông xuống, chỉ mình em với biển qua làn nước mắt trong.
Em đã về. Quê hương của em đó sao! Quê hương em là dòng biển mát trong, là phiến đá em ngồi, là nhánh mây em ngắm, là ánh mắt anh có hình em trong đó mỗi lúc em soi nó làm gương.
Đá kia vẫn còn như đinh đóng chặt vào tường. Mây kia vẫn bay dẫu qua nhiều lần lột xác thay áo mới (vẫn màu áo trắng tinh nên khó ai nhận ra rằng mây cũng biết “thay da đổi thịt”).
Anh đứng đó bên tảng đá đóng rêu. Giác quan nào nói với em người đó là anh.(?) Mắt cho em thấy dáng anh, đôi mắt đen huyền, chiếc áo thun trắng, quần xám bao bọc thân hình đen lực lượng chạm nhiều gió sương, mái tóc cắt xén cẩn thận phấp phới vài cọng tung bay theo gió. Tai cho em nghe tiếng sóng vỗ. Mũi cho em ngửi vị mặn của biển đọng lại trong anh, trong em và trong từng lối em đi. Linh cảm đã đúng… Người đó là anh.
Anh nở một nụ cười mà chẳng nói gì. Biển đã cướp mất tiếng nói anh hay là … Em sợ , không tin vào điều mình nghĩ, giọng nói anh chỉ dành nhiều cho một ai kia…
Anh mở dây cột buồm, cho em một dòng ra biển hóng gió. Em ngắm mọi cử chỉ của anh trong im lặng. Anh hành động như một ông lái đò, nhẹ nhàng, dịu dàng, thầm lặng. Em hình dung anh như sóng ngày hôm nay, vẫn vỗ nhưng có phần dịu đi bớt. Sóng giờ đây sao bỗng chốc hoá hiền hoà như một cô gái vừa bước vào tuổi biết yêu. Sóng làm anh ít nói hay chính sự ít nói của anh làm sóng vỗ nhẹ…
Cánh buồm cũng thế mà ít ve vẫy hơn. Có thể sự hiện diện của em là không cần thiết chăng? Và anh cất tiếng nói đánh tan mọi nghi ngờ của em.
- Anh rất vui vì sự trở lại của em.
Em chỉ cười mà không muốn nói gì, sợ anh lại cất tiếng nói mình vào túi áo.
- Anh cứ ngỡ như một giấc mơ. Và khi anh tỉnh lại, nó tan vào hư không.
Em vội vàng nói:
- Không. Anh đang tỉnh, rất tỉnh.
Anh lại đưa em vào tuổi thơ với cái gật đầu mạnh thuở nào.
Bầu không khí im lặng lại bao trùm. Thời gian đã làm loãng sự vui tươi thơ ấu của em và anh. Niềm vui lẫn với nhịp đập con tim, khó mà diễn tả, khó lời nào chạy kịp níu giữ con tim thôi đừng đập nữa, chừa lại một khoảng trống để cả hai còn biết tìm từ mà điền vào miêu tả cảm xúc mới này.
Anh mở lời: Em vẫn còn muốn là mây chứ?
Em cười, nghiêng đầu thật khẽ: Tại sao không!
Ngập ngừng một lúc … em hỏi: Thế còn anh?
- Vẫn là đá … Để một ngày nhìn thấy em trở về (Vế sau là của em nói. Có thể anh cũng nghĩ đến mà không dám nói). Thay vào đó, anh ấp úng một câu:
- Đá giờ đây đã đóng rêu.
Lời nói của anh đã cướp đi nụ cười trên môi em. Em gượng hỏi:
- Rêu có yêu biển không anh?
Nhìn em, anh đáp:
- Rất giống em … rêu cũng yêu biển.
Tự dưng … em cười. Nụ cười chua cay hay nụ cười hạnh phúc? Có lẽ là cả hai. Chua cay vì đá giờ đây đã có rêu. Hạnh phúc vì dù có rêu, đá vẫn nhớ về mây.
Em khẽ nói: Đá và mây giờ chỉ là ký ức. Ký ức của ngày hôm qua nhưng vẫn còn sống mãi cho tới ngày hôm nay… sống đến khi nào đá tan thành nước trôi ra biển, không còn mong gặp mây nữa.
Em ra sân bay sớm hơn dự kiến một ngày. Em đưa má anh lá thư nhờ bác gửi cho anh. Mây đến lặng lẽ và mây đi lặng lẽ. Em cũng thế. Em đã đến và lặng lẽ ra đi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Người con trai mở thư, vỏn vẹn mười từ: Dù đá đã có rêu, em vẫn nguyện là mây.
Bàn tay run rẩy cầm bức thư, người con trai phóng như bay ra phi trường. Nơi bốn phía đều xa lạ, chỉ mong tìm được người con gái nhỏ bé đang hì hục xách va li mang nỗi buồn trĩu nặng lại một lần xa biển. Lần này, cái gật đầu thuở xưa sao nhoè dần, nhoè dần …
Tâm sự của người con trai đất biển: Anh là đá. Em là mây. Trời một nơi. Đất một nẻo. Làm thế nào mà đất trời, mây đá hợp lại với nhau. Anh vẫn mãi mong mình là đá, đứng đợi mây quay lại dù chỉ một thoáng thôi, cho đá gặp mặt. Nhưng mây là mây. Mây bay phía trời cao. Còn đá mãi chỉ là đá. Đá im lìm, dìm phận mình nơi biển cả. Liệu mây có tìm mong gặp lại đá nữa chăng? Để một ngày chờ mong mỏi, đá sẽ đóng rêu… Nhưng giờ đây, nước vẫn chạy xiết như tim đá không thôi nghĩ về mây thì rêu nào đóng nổi. Có lẽ ông trời trêu ngươi, cho đá và mây gặp nhau nhưng không thể xít lại gần nhau. Thế thì mây ơi … đá đành ngậm ngùi chia xa… Vì biết phận làm đá sao mà trèo lên tận mây được…
Máy bay đã cất cánh để lại cho chàng trai một nỗi u uất, một niềm hối hận mong manh.
..........................................................................................................................................
Em là mây ... Anh là đá
- Nếu có kiếp sau, em muốn là mây.
- Vậy thì anh sẽ là đá.
- Những viên đá để nước cuốn đi hở anh?
- Không! Những tảng đá to, vững chải ven bờ biển.
- Những tảng đá to mà anh và em đang ngồi lên đó sao?
- Ừ … Chính nó.
Nụ cười trẻ thơ vang lên … Sóng dạt dào lon ton chạy vào bờ tránh cá dữ, đập vào từng mảng đá làm lung lay ướt lai quần hai đứa. Một phút đùa giỡn, sóng lại về với biển.
- Sao anh thích là đá vậy?
- Vì em là mây, trôi khắp thế gian. Anh sẽ đứng yên một chỗ, chờ em quay lại. Anh sẽ tìm thấy em…
- Và em cũng sẽ nhìn thấy anh. (Hì)
Tiếng cười khúch khích len lõi vào từng ngọn gió. Ánh nắng làm hồng đôi má em. Ánh nắng làm da anh thêm săn chắc. Em và anh – hai người con của biển, lớn lên cùng tiếng sóng, cùng cái lưới, cái chài, con cua, con mực. .. Và rồi nắng biển không còn dịp rọi vào đôi mắt em long lanh, đôi mi em cong mềm. Má em vẫn hồng, màu hồng nơi xứ sở xa xôi.
- Dù thế nào anh vẫn là đá, đợi em quay trở về, đúng không anh?
Một cái gật đầu thật mạnh. Một hàm răng trắng nơi khoé môi mở rộng. Anh trao cho em một niềm tin yêu và cả sự hy vọng.
Thời gian khẽ nhịp nhàng theo từng làn sóng vỗ. Em không cần nhẩm tính. Em không cần giơ tay đếm. Em chỉ cần mườn tượng ra một con số. 6 năm! Sáu năm tròn, em đã không gặp anh. Cái gật đầu của anh còn mãi trong trí nhớ em. Ngày hôm nay của em sống bằng ký ức của ngày hôm qua. Em cộng tuổi mình vào đó: 12 + 6 =18. Em cộng thêm 2 vào tuổi em thì ra con tuổi của anh. 20! Một con số thật tròn trịa.
Em không sinh ra ở biển. Nhưng một thời thơ ấu của em là ở đó. Nơi có ngoại và có anh. Ngoại mất, em về với ba, với mẹ và với hai chị. Máy bay cất đôi cánh vững chãi, xoành xoạch động cơ hướng lên bầu trời, những áng mây trong trẻo bao bọc xung quanh em. Chưa bao giờ em gần mây đến thế. Cớ sao lòng em lạc lõng quá! Em tự nhủ thầm để trấn an bản thân: Nơi biển, có tảng đá to, có một chàng trai đang ngóng lên bầu trời, nhìn mây trôi, nơi đó có em.
Vùng đất lạ có bốn người thân. Nơi ấy vẫn có mây. Mây vẫn trong và vẫn trôi lơ lửng. Nơi ấy em có bạn. Bạn rất xinh và cũng rất sang. Nhưng nơi ấy không có biển và chẳng có anh. Em cười ngất ngây giữa ánh sang phồn hoa, giữa thú vui của nhiều đứa bạn cùng chung lứa tuổi để rồi khi đêm khuya lạnh lẽo cất bước gõ cửa vào nhà, môi em được liếm lại vị mặn của nước biển. Mười hai năm thơ ấu, nước biển đã thấm vào nước mắt em. Em sợ mình khóc hết nước mắt, sẽ không còn vị mặn cho đôi môi, sẽ không còn gì minh chứng rằng em đã từng sống với biển. Em tiết kiệm nước mắt ban ngày, chờ màn đêm buông xuống, chỉ mình em với biển qua làn nước mắt trong.
Em đã về. Quê hương của em đó sao! Quê hương em là dòng biển mát trong, là phiến đá em ngồi, là nhánh mây em ngắm, là ánh mắt anh có hình em trong đó mỗi lúc em soi nó làm gương.
Đá kia vẫn còn như đinh đóng chặt vào tường. Mây kia vẫn bay dẫu qua nhiều lần lột xác thay áo mới (vẫn màu áo trắng tinh nên khó ai nhận ra rằng mây cũng biết “thay da đổi thịt”).
Anh đứng đó bên tảng đá đóng rêu. Giác quan nào nói với em người đó là anh.(?) Mắt cho em thấy dáng anh, đôi mắt đen huyền, chiếc áo thun trắng, quần xám bao bọc thân hình đen lực lượng chạm nhiều gió sương, mái tóc cắt xén cẩn thận phấp phới vài cọng tung bay theo gió. Tai cho em nghe tiếng sóng vỗ. Mũi cho em ngửi vị mặn của biển đọng lại trong anh, trong em và trong từng lối em đi. Linh cảm đã đúng… Người đó là anh.
Anh nở một nụ cười mà chẳng nói gì. Biển đã cướp mất tiếng nói anh hay là … Em sợ , không tin vào điều mình nghĩ, giọng nói anh chỉ dành nhiều cho một ai kia…
Anh mở dây cột buồm, cho em một dòng ra biển hóng gió. Em ngắm mọi cử chỉ của anh trong im lặng. Anh hành động như một ông lái đò, nhẹ nhàng, dịu dàng, thầm lặng. Em hình dung anh như sóng ngày hôm nay, vẫn vỗ nhưng có phần dịu đi bớt. Sóng giờ đây sao bỗng chốc hoá hiền hoà như một cô gái vừa bước vào tuổi biết yêu. Sóng làm anh ít nói hay chính sự ít nói của anh làm sóng vỗ nhẹ…
Cánh buồm cũng thế mà ít ve vẫy hơn. Có thể sự hiện diện của em là không cần thiết chăng? Và anh cất tiếng nói đánh tan mọi nghi ngờ của em.
- Anh rất vui vì sự trở lại của em.
Em chỉ cười mà không muốn nói gì, sợ anh lại cất tiếng nói mình vào túi áo.
- Anh cứ ngỡ như một giấc mơ. Và khi anh tỉnh lại, nó tan vào hư không.
Em vội vàng nói:
- Không. Anh đang tỉnh, rất tỉnh.
Anh lại đưa em vào tuổi thơ với cái gật đầu mạnh thuở nào.
Bầu không khí im lặng lại bao trùm. Thời gian đã làm loãng sự vui tươi thơ ấu của em và anh. Niềm vui lẫn với nhịp đập con tim, khó mà diễn tả, khó lời nào chạy kịp níu giữ con tim thôi đừng đập nữa, chừa lại một khoảng trống để cả hai còn biết tìm từ mà điền vào miêu tả cảm xúc mới này.
Anh mở lời: Em vẫn còn muốn là mây chứ?
Em cười, nghiêng đầu thật khẽ: Tại sao không!
Ngập ngừng một lúc … em hỏi: Thế còn anh?
- Vẫn là đá … Để một ngày nhìn thấy em trở về (Vế sau là của em nói. Có thể anh cũng nghĩ đến mà không dám nói). Thay vào đó, anh ấp úng một câu:
- Đá giờ đây đã đóng rêu.
Lời nói của anh đã cướp đi nụ cười trên môi em. Em gượng hỏi:
- Rêu có yêu biển không anh?
Nhìn em, anh đáp:
- Rất giống em … rêu cũng yêu biển.
Tự dưng … em cười. Nụ cười chua cay hay nụ cười hạnh phúc? Có lẽ là cả hai. Chua cay vì đá giờ đây đã có rêu. Hạnh phúc vì dù có rêu, đá vẫn nhớ về mây.
Em khẽ nói: Đá và mây giờ chỉ là ký ức. Ký ức của ngày hôm qua nhưng vẫn còn sống mãi cho tới ngày hôm nay… sống đến khi nào đá tan thành nước trôi ra biển, không còn mong gặp mây nữa.
Em ra sân bay sớm hơn dự kiến một ngày. Em đưa má anh lá thư nhờ bác gửi cho anh. Mây đến lặng lẽ và mây đi lặng lẽ. Em cũng thế. Em đã đến và lặng lẽ ra đi.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Người con trai mở thư, vỏn vẹn mười từ: Dù đá đã có rêu, em vẫn nguyện là mây.
Bàn tay run rẩy cầm bức thư, người con trai phóng như bay ra phi trường. Nơi bốn phía đều xa lạ, chỉ mong tìm được người con gái nhỏ bé đang hì hục xách va li mang nỗi buồn trĩu nặng lại một lần xa biển. Lần này, cái gật đầu thuở xưa sao nhoè dần, nhoè dần …
Tâm sự của người con trai đất biển: Anh là đá. Em là mây. Trời một nơi. Đất một nẻo. Làm thế nào mà đất trời, mây đá hợp lại với nhau. Anh vẫn mãi mong mình là đá, đứng đợi mây quay lại dù chỉ một thoáng thôi, cho đá gặp mặt. Nhưng mây là mây. Mây bay phía trời cao. Còn đá mãi chỉ là đá. Đá im lìm, dìm phận mình nơi biển cả. Liệu mây có tìm mong gặp lại đá nữa chăng? Để một ngày chờ mong mỏi, đá sẽ đóng rêu… Nhưng giờ đây, nước vẫn chạy xiết như tim đá không thôi nghĩ về mây thì rêu nào đóng nổi. Có lẽ ông trời trêu ngươi, cho đá và mây gặp nhau nhưng không thể xít lại gần nhau. Thế thì mây ơi … đá đành ngậm ngùi chia xa… Vì biết phận làm đá sao mà trèo lên tận mây được…
Máy bay đã cất cánh để lại cho chàng trai một nỗi u uất, một niềm hối hận mong manh.
..........................................................................................................................................