Sorry to keep you waiting
Ngày mới ra trường tôi kiếm việc khá dễ dàng, được làm với cơ quan Chính phủ, mỗi ngày lái xe đi đây đó chứ không bị ngồi tám tiếng quanh 4 bức tường nên thích lắm!
Công việc của tôi là đi "xét" các nhà bếp của tiệm ăn, các "hồ bơi", nói chung những gì "công cộng" là tôi phải đến xem và..."cho điểm" để chắc chắn là "có vệ sinh" an toàn sức khỏe cho công chúng, bạn thấy tôi oai ghê chưa!
Sáng nay tôi được giao cho một địa điểm mới, thường tôi hay đi sớm để tìm chỗ, sợ nhất là bị lạc, cái thời chưa có "GPS" tất cả phải dùng bản đồ giấy! Tôi chạy qua lại cái địa chỉ này 2, 3 lần mà sao không thấy bảng hiệu, số nhà thì đúng đây rồi? Bức tường cao che kín một khu vực khá lớn, cái cổng sắt chỉ có 1 lỗ nhỏ để trong nhìn ra, tôi ngập ngừng bấm chuông, chập sau có 1 bà trọng tuổi kéo lỗ cửa hỏi tôi cần gì, chỉ nhìn thấy bà ta là tôi vội vàng xin lỗi đoán chắc mình nhầm chỗ!
Quá lâu vẫn tìm không ra, tôi lại phải bấm chuông trở lại và hỏi người đàn bà lúc nãy có phải địa chỉ này đúng theo trên giấy tờ không, bà ta bảo đúng rồi và mở cửa cho tôi chạy xe vào, đây là một công viên khá lớn, được rào lại bằng những hàng rào cao, chỉ khi qua khỏi cái cỗng khóa mới thấy được hoạt động bên trong, lác đác người nằm phơi nắng chung quanh hồ bơi.
Tim tôi đập mạnh, nghe nóng rần trong người, chắc mặt tôi đang đỏ lắm, chẳng phải vì nắng! Nhìn quanh sao toàn người "nghèo", chẳng 1 mảnh vải che thân! Tôi phải ráng làm ra vẻ tỉnh bơ, đi theo người đàn bà vào gặp chủ nhân.
Chủ nhân đang nằm thoải mái phơi nắng ở hồ bơi, bắt tay mời tôi ngồi xuống, lại còn bảo:
- Ở đây muốn thoải mái giống chúng tôi thì cô cứ tự nhiên.
Tôi lí nhí cám ơn và đưa giấy tự giới thiệu mình là nhân viên chính phủ, hôm nay được phép xuống xét nhà bếp và hồ bơi nơi đây, chủ nhân gọi người đến dẫn tôi đến khu vực nhà bếp, tôi cứ ríu ríu đi theo, mắt giả lơ ngó chỗ khác vì chung quanh tôi ai cũng "thoát y", rốt cuộc chỉ có mình tôi là không giống ai!
May mắn sao lúc vào nhà bếp, đầu bếp là 1 người trung niên có mặc quần áo đàng hoàng, tôi hỏi và xem xét các thứ chung quanh, trong câu chuyện chàng trung niên thành thật khai báo:
- Lúc trước tôi nấu nướng nào có mặc gì, rồi một hôm đang nướng Bacon nó văng bắn vào người nóng cháy da nên từ đó tôi phải mặc đồ khi nấu nướng đó chứ!!!
Tôi thì chỉ mong làm xong công việc nhanh chóng để ra khỏi chỗ này cho rồi, khám xét xong tôi xin lên gặp người phụ tá để đưa giấy tờ cho họ ký rồi chuồng lẹ, khỏi cần gặp chủ nhân làm gì!
Vào phòng gặp phụ tá, kỳ này là 1 bà già vòng số một đã thành "mướp", bà ngồi vào bàn phải bưng 2 trái mướp để lên bàn rồi mới ngồi sát vào thành bàn ký giấy tờ cho tôi, tôi chịu hết nỗi phát lên cười nhưng ngại họ biết nên che mặt giả vờ ho sặc sụa!
Từ giã bà phụ tá tôi đi ngay ra xe, thiệt là xui sao chiếc xe lại nỗi chứng không nổ máy!!! Thế là thiên hạ chung quanh bu lại xe tôi giúp, người thì bảo để chuyền điện, kẻ thì đề nghị để họ đẩy lấy trớn, tôi thì cứ một mực từ chối lia lịa! Trong bụng cầu trời cho chiếc xe nổ máy dùm!!!!
Bạn có biết khi mình ngồi trong xe mà thiên hạ đứng bên ngoài thì cái tầm mắt mình ra sao không!!!!
Cuối cùng tôi cũng trở về lại nhiệm sở, trình cho xếp lớn, đám bạn làm chung với tôi nó cười chọc quê tôi quá xá, té ra họ "cố tình" cho tôi đến xét nơi đó là "Trại khỏa thân", ai cũng biết...trừ tôi !!!!
MN
10/19/2019
viết theo truyện thật của một cô bạn
Sorry to keep you waiting
Ngày mới ra trường tôi kiếm việc khá dễ dàng, được làm với cơ quan Chính phủ, mỗi ngày lái xe đi đây đó chứ không bị ngồi tám tiếng quanh 4 bức tường nên thích lắm!
Công việc của tôi là đi "xét" các nhà bếp của tiệm ăn, các "hồ bơi", nói chung những gì "công cộng" là tôi phải đến xem và..."cho điểm" để chắc chắn là "có vệ sinh" an toàn sức khỏe cho công chúng, bạn thấy tôi oai ghê chưa!
Sáng nay tôi được giao cho một địa điểm mới, thường tôi hay đi sớm để tìm chỗ, sợ nhất là bị lạc, cái thời chưa có "GPS" tất cả phải dùng bản đồ giấy! Tôi chạy qua lại cái địa chỉ này 2, 3 lần mà sao không thấy bảng hiệu, số nhà thì đúng đây rồi? Bức tường cao che kín một khu vực khá lớn, cái cổng sắt chỉ có 1 lỗ nhỏ để trong nhìn ra, tôi ngập ngừng bấm chuông, chập sau có 1 bà trọng tuổi kéo lỗ cửa hỏi tôi cần gì, chỉ nhìn thấy bà ta là tôi vội vàng xin lỗi đoán chắc mình nhầm chỗ!
Quá lâu vẫn tìm không ra, tôi lại phải bấm chuông trở lại và hỏi người đàn bà lúc nãy có phải địa chỉ này đúng theo trên giấy tờ không, bà ta bảo đúng rồi và mở cửa cho tôi chạy xe vào, đây là một công viên khá lớn, được rào lại bằng những hàng rào cao, chỉ khi qua khỏi cái cỗng khóa mới thấy được hoạt động bên trong, lác đác người nằm phơi nắng chung quanh hồ bơi.
Tim tôi đập mạnh, nghe nóng rần trong người, chắc mặt tôi đang đỏ lắm, chẳng phải vì nắng! Nhìn quanh sao toàn người "nghèo", chẳng 1 mảnh vải che thân! Tôi phải ráng làm ra vẻ tỉnh bơ, đi theo người đàn bà vào gặp chủ nhân.
Chủ nhân đang nằm thoải mái phơi nắng ở hồ bơi, bắt tay mời tôi ngồi xuống, lại còn bảo:
- Ở đây muốn thoải mái giống chúng tôi thì cô cứ tự nhiên.
Tôi lí nhí cám ơn và đưa giấy tự giới thiệu mình là nhân viên chính phủ, hôm nay được phép xuống xét nhà bếp và hồ bơi nơi đây, chủ nhân gọi người đến dẫn tôi đến khu vực nhà bếp, tôi cứ ríu ríu đi theo, mắt giả lơ ngó chỗ khác vì chung quanh tôi ai cũng "thoát y", rốt cuộc chỉ có mình tôi là không giống ai!
May mắn sao lúc vào nhà bếp, đầu bếp là 1 người trung niên có mặc quần áo đàng hoàng, tôi hỏi và xem xét các thứ chung quanh, trong câu chuyện chàng trung niên thành thật khai báo:
- Lúc trước tôi nấu nướng nào có mặc gì, rồi một hôm đang nướng Bacon nó văng bắn vào người nóng cháy da nên từ đó tôi phải mặc đồ khi nấu nướng đó chứ!!!
Tôi thì chỉ mong làm xong công việc nhanh chóng để ra khỏi chỗ này cho rồi, khám xét xong tôi xin lên gặp người phụ tá để đưa giấy tờ cho họ ký rồi chuồng lẹ, khỏi cần gặp chủ nhân làm gì!
Vào phòng gặp phụ tá, kỳ này là 1 bà già vòng số một đã thành "mướp", bà ngồi vào bàn phải bưng 2 trái mướp để lên bàn rồi mới ngồi sát vào thành bàn ký giấy tờ cho tôi, tôi chịu hết nỗi phát lên cười nhưng ngại họ biết nên che mặt giả vờ ho sặc sụa!
Từ giã bà phụ tá tôi đi ngay ra xe, thiệt là xui sao chiếc xe lại nỗi chứng không nổ máy!!! Thế là thiên hạ chung quanh bu lại xe tôi giúp, người thì bảo để chuyền điện, kẻ thì đề nghị để họ đẩy lấy trớn, tôi thì cứ một mực từ chối lia lịa! Trong bụng cầu trời cho chiếc xe nổ máy dùm!!!!
Bạn có biết khi mình ngồi trong xe mà thiên hạ đứng bên ngoài thì cái tầm mắt mình ra sao không!!!!
Cuối cùng tôi cũng trở về lại nhiệm sở, trình cho xếp lớn, đám bạn làm chung với tôi nó cười chọc quê tôi quá xá, té ra họ "cố tình" cho tôi đến xét nơi đó là "Trại khỏa thân", ai cũng biết...trừ tôi !!!!
MN
10/19/2019
viết theo truyện thật của một cô bạn